MCS- Giữa thế giới rộng lớn và những kết nối tưởng chừng vô tận, cảm giác cô đơn vẫn len lỏi vào tim người trẻ. Nhưng có lẽ, chúng ta chưa thật sự mở lòng…
Có những ngày, ta thấy mình bé nhỏ đến lạ. Bé như một chấm mờ trên bản đồ số, hay như vì sao lạc lõng trong vũ trụ loang loáng những xoáy xoay bất tận. Cảm giác ấy không ồn ào, không dữ dội, nhưng dai dẳng như lớp sương mỏng quấn quanh lòng thứ sương mà chẳng ai ngoài mình thấy được.
Tôi đã từng đi qua cảm giác đó. Một buổi chiều mưa nhẹ, ngồi bên cửa kính quán cà phê đông người, tôi bỗng thấy mình lạc lõng đến kỳ cục. Người ta nói cười rôm rả, còn tôi thì lặng lẽ với ly cà phê đã nguội. Những lúc như vậy, tôi từng nghĩ: “Mình đang ở đây làm gì vậy?” Một câu hỏi giản dị mà lại vang như tiếng chuông trong lòng.
Nhưng rồi, có một điều kỳ lạ đã xảy ra. Không phải ai đó đến ngồi cùng bàn, không có cái ôm nào xuất hiện. Chỉ là một cái gật đầu từ người lạ bên bàn đối diện, một cái mỉm cười nhẹ nhàng, không vì lý do gì rõ ràng cả. Lúc ấy, tôi nhận ra có thể mình đang cô đơn, nhưng không hề cô lập.
Có ai thật sự cô đơn giữa ngân hà?
Chúng ta thường ngộ nhận rằng phải có ai đó “thuộc về” mình thì mới thôi cảm thấy lạc lõng. Nhưng đôi khi, chỉ cần một cái nhìn hiểu ý, một cử chỉ ấm áp, hay thậm chí một lời hỏi thăm thật lòng từ một người không quen — thế là đủ. Không cần ồn ào, không cần định danh. Chỉ cần một kết nối thật sự.
Bởi vậy, tôi dần học cách mở lòng. Không phải mở toang như một ngôi nhà không cửa, mà chỉ hé một chút, đủ để ánh sáng kịp chạm vào. Tôi bắt đầu gửi tin nhắn hỏi thăm người bạn cũ đã lâu không nói chuyện. Tôi tập dừng lại khi thấy ai đó có vẻ buồn trong chuyến xe buýt. Và tôi ngừng nghĩ rằng mình là người duy nhất đang chật vật giữa thế giới này.
Vì thật ra, không ai bơ vơ mãi giữa ngân hà. Không ai là chấm sáng duy nhất trôi dạt giữa khoảng không lạnh lẽo. Chỉ là, có lúc ta khép lòng quá kỹ, đến mức những tia sáng xung quanh chẳng tìm được khe hở nào để len vào.
Chúng ta đều có phần vụn vỡ của riêng mình. Nhưng cũng chính những vết nứt ấy mới khiến ánh sáng có chỗ để lọt qua. Và ánh sáng ấy đôi khi chính là một người lạ chưa kịp trở thành thân quen, một ánh nhìn vô danh chứa đầy đồng cảm, hoặc là một câu chữ nhỏ nhoi như lời bạn đang đọc lúc này.
Giữa ngân hà rộng lớn này, luôn có ai đó đang ở rất gần chỉ chờ bạn hé lòng.