Tôi từng nghe một người bạn nói: “Nếu mỗi ngày bạn đều vui vẻ đi làm, ăn một bữa ngon và ngủ một giấc yên, thì bạn đã là người giàu nhất thế giới rồi.” Khi ấy tôi chỉ cười, nghĩ bạn đang mộng mơ giữa thời đại mà ai cũng đuổi theo những con số, những vật chất sờ được, đếm được. Nhưng rồi có một chiều, sau một chuỗi ngày tất bật, tôi ngồi lại với chính mình, chậm rãi uống ly cà phê nguội, và bất giác nhớ câu nói ấy. Đột nhiên tôi không thấy nó sáo rỗng nữa. Tôi thấy nó thật.
Tiền thứ người ta nỗ lực cả đời để kiếm có thể cho ta quyền lựa chọn, sự thoải mái và cảm giác an toàn. Nhưng lạ thay, có những người càng nhiều tiền lại càng bất an. Bởi vì tiền không chữa được nỗi cô đơn, không xóa được khoảng trống trong lòng, không lấp đầy những buổi tối lạnh lẽo không ai trò chuyện cùng. Và tiền, cũng không thể mua được ánh mắt người thân nhìn ta với tất cả yêu thương.

Tôi từng chứng kiến một bác chạy xe ôm ở đầu ngõ. Mỗi chiều muộn, bác dừng xe, lấy trong cốp ra một chiếc bánh mì và chai nước lọc, ngồi trên bậc thềm cũ, nhìn hoàng hôn như thể đó là một nghi thức thiêng liêng. Khi được hỏi có mệt không, bác chỉ cười: “Có mệt chứ, nhưng thấy mình vẫn còn được nhìn nắng, còn thấy bụi cây này đâm chồi, vậy là vui rồi.” Không có ví dày, chẳng điện thoại đời mới, nhưng ánh mắt bác sáng một cách kỳ lạ.
Ngược lại, tôi từng gặp người có đủ nhà xe, tài khoản luôn nhiều số, nhưng mỗi lần nói chuyện lại đầy than vãn: “Chán, không biết mình sống vì cái gì nữa.” Người ấy kiếm được rất nhiều, nhưng chẳng có gì để nhớ, để thương. Và trong sự chênh vênh ấy, họ vẫn tiếp tục lao về phía trước, mong sẽ tìm được sự bình yên ở một đích đến nào đó đích mà họ chưa từng kịp định nghĩa rõ ràng.
Hạnh phúc có khi đến từ một căn phòng nhỏ nhưng đầy tiếng cười, từ một cái ôm thật chặt sau ngày dài, hay từ tiếng mẹ gọi vọng ra cửa mỗi sáng. Đó là thứ chẳng cần hóa đơn để kiểm chứng, chẳng có số dư tài khoản nào chứng minh, nhưng lại hiện diện rõ ràng, sâu sắc trong từng nhịp thở của cuộc sống.
Tiền không xấu. Nó là người bạn trung thành, nếu ta biết đặt nó đúng chỗ. Nhưng đừng để nó lấn át những điều dịu dàng khác trong tim. Bởi đôi khi, thứ làm ta ấm lòng lại đến từ một ánh nhìn, một bữa cơm đơn sơ, hay một buổi chiều bình thường, không phải từ một món đồ sang trọng hay kỳ nghỉ xa xỉ nào cả.
