Mỗi khi xuân chạm ngõ, những chùm hoa bưởi trắng muốt lại nở rộ, tỏa hương ngan ngát khắp khu vườn. Hương hoa bưởi không quá nồng, không gắt mà cứ len lỏi, vương vấn trong không gian một cách dịu dàng. Nó gợi nhớ về những ngày còn bé, khi tôi thường nép bên hiên nhà, nhìn mẹ và bà gói bánh chưng, gói xôi với những cánh hoa bưởi thơm phức.
Trong ký ức của tôi, mỗi lần hoa bưởi nở, mẹ lại hái một ít, đặt vào chậu nước mưa để gội đầu. Mái tóc mẹ dài, óng ả và luôn vương hương thơm dịu dàng ấy. Còn bà, bà thường gói hoa bưởi vào chiếc khăn tay cũ, bỏ vào rương quần áo để hương thơm vấn vít thật lâu. Cứ thế, hương bưởi trở thành một phần của ngôi nhà, một dấu ấn quen thuộc của tuổi thơ bình yên.

Hoa bưởi không chỉ thơm trên tóc mẹ, trong rương áo bà, mà còn theo chân tôi suốt những năm tháng tuổi thơ. Những buổi chiều hè, lũ trẻ con trong xóm lại tụm năm tụm bảy dưới gốc bưởi già, nhặt những bông hoa vừa rơi, tung lên trời rồi cười giòn tan. Đôi khi, chúng tôi hái những bông hoa nhỏ, ép vào trang vở để giữ lấy một chút hương thơm mang về nhà.
Lớn lên, đi xa quê, mỗi lần bắt gặp mùi hương hoa bưởi thoảng qua đâu đó giữa phố xá đông người, lòng tôi lại dâng lên một cảm xúc khó tả. Nó như một cánh cửa vô hình mở ra những ngày tháng cũ nơi có những chiều quê yên ả, có giọng nói ấm áp của bà, có đôi tay dịu dàng của mẹ, có những tháng năm không lo âu, chỉ biết vui đùa dưới tán cây xanh mát.
Hương bưởi vẫn vậy, vẫn cứ dịu dàng mà gợi nhớ, gợi thương. Dù thời gian có trôi qua bao lâu, dù con người có lớn lên và đi xa đến đâu, mùi hương ấy vẫn là một sợi dây vô hình, kết nối tôi với những tháng ngày tuổi thơ, với mẹ, với bà, với những gì đơn sơ nhưng quý giá nhất trong cuộc đời.