Tết quê là những ngày mà bếp lửa trong nhà luôn ấm, tiếng cười rộn rã khi cả gia đình cùng nhau chuẩn bị cỗ bàn. Dù đi đâu, chẳng ai quên được nồi thịt kho hột vịt thơm nức, những chiếc bánh chưng, bánh tét được gói cẩn thận, hay đĩa dưa hành muối chua giòn điểm xuyết trên mâm cỗ. Mỗi món ăn đều không chỉ là hương vị, mà còn là kỷ niệm, là sợi dây gắn kết tình thân qua bao thế hệ.
Còn nhớ những ngày bé, Tết với tôi là được thức thâu đêm bên bếp lửa, nghe người lớn kể chuyện xưa, nhìn ánh lửa hắt bóng lên từng khuôn mặt thân quen. Mùi lá dong, mùi gạo nếp, mùi thịt mỡ quyện vào nhau, tạo nên một thứ hương vị chẳng thể nào quên.
Với những người con xa quê, Tết là những chuyến xe ngược dòng về nơi chôn nhau cắt rốn. Mấy ai có thể quên cảm giác háo hức khi trở về sau bao ngày xa cách, được nhìn lại con đường quen, cánh đồng lộng gió, và đặc biệt là vòng tay chờ đón của gia đình.
Có những người đã đi qua bao mùa Tết nơi xứ lạ, nhưng chỉ cần một món ăn mang hương vị quê nhà, lòng lại chùng xuống, nhớ về những ngày thơ bé chạy lon ton quanh sân, chờ mẹ xếp bánh vào nồi. Tết không chỉ là một dịp lễ, mà còn là hành trình tìm về những gì thân thuộc nhất trong lòng mỗi người.
Giữa những đổi thay của thời gian, có lẽ hương vị Tết quê là thứ ít thay đổi nhất. Vẫn là những món ăn ấy, vẫn là những cung đường ấy, nhưng mỗi năm qua đi, ta lại cảm nhận nó theo một cách khác. Khi còn bé, Tết là háo hức đợi quần áo mới, mong lì xì đỏ thắm. Khi lớn lên, Tết là nỗi nhớ, là những phút giây sum họp hiếm hoi sau những ngày dài bận rộn.
Và cứ thế, Tết quê vẫn đậm đà như một bản nhạc cũ, luôn vang lên giữa dòng chảy của thời gian. Những món ăn ngày Tết không chỉ là sự chuẩn bị cho một năm mới, mà còn là cách để người ta lưu giữ ký ức, nhắc nhau về những điều giản dị nhưng quý giá trong đời.