Có bao giờ bạn đang đi giữa phố xá đông đúc, bỗng nhiên một bản nhạc vang lên khiến bạn lặng người? Có thể là một bài hát từng vang lên trên chiếc radio cũ của mẹ vào những buổi sáng hè xa xưa, hay một giai điệu du dương của bộ phim từng khiến bạn khóc đến ướt gối.
Những giai điệu ấy không chỉ là thanh âm. Chúng là cánh cửa, là sợi dây mỏng manh nhưng bền chặt nối ta với những tháng ngày tưởng đã xa. Chỉ cần vài nốt nhạc, cả một bầu trời ký ức bỗng ùa về đầy ắp hình ảnh, mùi hương, cảm xúc và cả những khoảnh khắc đã từng rất đỗi thân thuộc.
Có những bản nhạc không chỉ vang lên trong đôi tai, mà còn ngân nga trong cả trái tim. Khi tiếng nhạc cất lên, ta như lạc vào một vùng không gian riêng, nơi thời gian ngừng trôi, nơi những kỷ niệm xưa cũ được tái hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đó có thể là bài hát bạn từng nghêu ngao khi còn nhỏ, lúc đứng trước gương với cây lược thay cho micro. Là bản nhạc nền trong bộ phim mà bạn xem cùng người ấy, vào một ngày trời đầy gió. Hoặc là ca khúc bạn nghe vào đêm chia tay tuổi học trò, khi những giấc mơ còn đang rộng mở trước mắt, nhưng lòng lại ngổn ngang trăm mối.
Âm nhạc có một phép màu kỳ lạ nó không bao giờ cũ đi, chỉ có chúng ta là lớn lên, là đổi thay, là quên mất cách lắng nghe trái tim mình. Nhưng chỉ cần một giai điệu cất lên, tất cả như được xếp lại gọn gàng, như thể ta vừa tìm thấy cuốn nhật ký tuổi thơ đã phủ bụi trên kệ sách.

Có những bài hát đã trở thành dấu mốc, không cần ghi chép mà vẫn in sâu trong lòng. Mỗi lần nghe lại, ta không chỉ nhớ về một thời điểm, mà còn nhớ về chính mình của những năm tháng ấy hồn nhiên hơn, vô tư hơn, hay có lẽ là cũng nhiều đam mê và mộng mơ hơn.
Có thể đó là ngày đầu tiên ta biết đến tình yêu, hay ngày chia xa, khi ta ngồi lặng lẽ bên cửa sổ nhìn thành phố lên đèn. Có thể là khoảnh khắc ta vừa bước vào đời, mang theo những hoài bão nhưng cũng không ít băn khoăn về tương lai. Và có thể, đó là lần đầu tiên ta nhận ra rằng trưởng thành cũng đồng nghĩa với việc phải rời xa những điều thân thuộc.
Nhưng âm nhạc thì vẫn còn đó, như một người bạn cũ chưa từng rời xa. Chỉ cần ta dừng lại, mở lòng, lắng nghe những giai điệu ấy sẽ dẫn ta trở về.
Không phải để tiếc nuối, không phải để quẩn quanh với quá khứ. Mà là để nhắc nhở rằng, dù cuộc sống có thay đổi ra sao, ta vẫn luôn có một phần của mình được cất giữ trong những nốt nhạc. Một nơi để trở về.