Có bao giờ bạn thấy mình bất giác nghẹn lại khi nghe một bài hát cũ? Hay bất an khi đi ngang qua một nơi tưởng chừng chẳng liên quan, chỉ vì nơi đó gợi nhắc điều gì đó đã từng? Không phải lúc nào chúng ta cũng hiểu rõ lý do, nhưng cảm xúc thì chưa bao giờ nói dối.
Tổn thương, vốn dĩ không cần báo trước. Nó đến lặng lẽ như một cơn mưa đêm, rồi ở lại rất lâu trong lòng người. Đôi khi chỉ là một ánh nhìn khẽ quay đi, một lần bị bỏ rơi trong khoảnh khắc cần nhau nhất. Có thể chẳng ai nhớ, nhưng người đau thì nhớ mãi.
Chúng ta lớn lên, mạnh mẽ hơn, lý trí hơn… nhưng cũng vì thế mà biết cách giấu tổn thương kỹ hơn. Người ta cứ ngỡ bạn ổn, bởi bạn vẫn cười, vẫn sống rạng rỡ mỗi ngày. Nhưng đằng sau nụ cười là bao nhiêu lần bạn tự ôm mình trong đêm tối, chẳng ai hay biết.

Và rồi, có lúc bạn tưởng mình đã buông bỏ. Thế nhưng, một câu nói tưởng chừng vô tình lại khiến bạn lặng người. Vì hóa ra, có những vết xước chẳng bao giờ lành, chỉ là bạn đã học cách sống cùng nó.
Điều dịu dàng nhất chính là: dù từng tổn thương, bạn vẫn chọn yêu đời, vẫn chọn bao dung. Vì ở đâu đó trong sâu thẳm, bạn hiểu… đau buồn là một phần của trưởng thành, và mỗi vết thương là một cánh cửa mở ra sự cảm thông, tinh tế và trái tim biết thấu hiểu nhiều hơn.