Nhịp Đập Trái Tim

Ký ức mọc đầy trên tán cây xưa

MCS- Mùa hè tuổi thơ không chỉ là nắng, là ve mà còn là mùi trái cây chín và ký ức khu vườn đã xa, nơi cảm xúc ngọt lành vẫn sống mãi trong tim mỗi người.

Cứ đến độ tháng Sáu, khi tiếng ve bắt đầu réo rắt trong những buổi trưa nắng gắt, lòng tôi lại trở nên mềm đi một cách lạ lùng. Đó không chỉ là mùa hè của nắng, mà là mùa tôi thầm gọi tên khu vườn cũ nơi đã ươm mầm những giấc mơ non nớt, nơi trái cây ngọt đến mức tôi từng tưởng rằng thế giới chẳng còn gì ngon hơn thế.

Khu vườn ấy, rộng và xanh. Xanh đến mức có thể che cả một bầu trời thơ ấu của tôi. Ở đó có cây ổi của ông trồng, lúc nào cũng sai quả dù chẳng được chăm kỹ. Có bụi chanh dây mọc vắt vẻo lên hàng rào, trái chín rơi đầy nền đất nâu. Có những cây xoài, cây mít, cây nhãn mà chỉ cần một cơn gió thổi qua là hương thơm có thể theo chân tôi suốt cả một buổi chiều.

Ký ức tuổi thơ hiện về mỗi mùa hè cùng mảnh vườn rợp trái chín,
Ký ức tuổi thơ hiện về mỗi mùa hè cùng mảnh vườn rợp trái chín.

Tôi nhớ rõ cảm giác được chạy chân trần trên nền đất mát, tay cầm quả ổi mới vặt, còn ươm nhựa nơi cuống. Những đứa trẻ cùng lứa, đứa trèo cây, đứa canh chừng người lớn, đứa vội vã bỏ quả vào áo rồi chạy trốn, mắt sáng như vừa chiến thắng một điều kỳ vĩ. Khu vườn không chỉ là nơi trồng cây, mà là cả một vũ trụ tuổi thơ, nơi chúng tôi được làm chủ thế giới của riêng mình.

Lớn lên rồi, người ta hay nhắc nhau về sự xa hoa, về những bữa ăn đắt tiền, những chuyến đi nghỉ dưỡng. Nhưng với tôi, sự đủ đầy luôn bắt đầu từ hương vị của một quả xoài chín trên cành không có trong menu nhà hàng, chẳng cần decor cầu kỳ, nhưng chạm đến sâu nhất những gì thật thà trong lòng mình.

Mỗi mùa hè đến, tôi vẫn thường nhắm mắt lại và tưởng tượng: mình đang ngồi dưới bóng râm của cây mít, tay gọt vỏ quả chôm chôm, mùi nhựa bám đầu ngón tay, và tiếng bà nội gọi vọng từ xa: “Vừa thôi con, để phần cho mấy đứa em.” Chỉ một câu nói giản dị thế thôi, nhưng trong đó là cả một khu vườn, cả một mùa hè, và cả một thời thơ bé đã rời xa.

Bây giờ, khu vườn ấy có thể đã bị san lấp, những gốc cây xưa chắc đã già cỗi hoặc không còn nữa. Nhưng lạ kỳ thay, mỗi lần mùa Hè về, tôi vẫn thấy khu vườn ấy mọc lại trong lòng mình xanh hơn, rộng hơn, và yên bình đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tuổi thơ đang gọi về từ những tán lá.