Cứ mỗi khi nhịp sống hối hả khiến lòng người chật chội, tôi lại thèm được quay về với biển. Cái cảm giác ấy, tuy chỉ là trong ý nghĩ, nhưng cũng đủ khiến tim mình chộn rộn như sóng vỗ vào bờ. Dường như, có một mảnh ký ức nào đó luôn bị bỏ quên, chỉ khi nhớ về biển, nó mới được đánh thức, dịu dàng mà đầy nhung nhớ.
Ký ức về biển không chỉ gắn với kỳ nghỉ hè hay một chuyến đi xa, mà là trạng thái tinh thần nơi tâm hồn được gột rửa, làn da được hong bởi gió mặn, và trái tim được tưới tắm bằng bình yên. Chỉ cần đứng trước biển vào một sớm tinh sương, khi nắng chưa gắt, sóng chưa lớn, gió vẫn còn lười biếng trôi qua từng kẽ tóc… là đủ để cảm thấy đời mình nhẹ tênh như mây trắng lơ lửng phía chân trời.

Và cũng vì thế, biển với tôi luôn mang hình hài của sự chữa lành. Không cần phải nói ra những mỏi mệt hay gồng gánh, biển chỉ lặng lẽ hiện diện bao la, rộng mở như thể sẵn lòng đón nhận mọi nỗi buồn, mọi giằng xé nội tâm của con người. Dù có là ai, dù có đến từ đâu, khi đứng trước biển, người ta đều nhỏ bé, đều thuần khiết như một đứa trẻ lần đầu biết lắng nghe tiếng lòng mình.
Càng lớn, tôi càng hiểu: có những nơi chốn không phải để đến, mà để trở về. Biển là một nơi như thế không cần phải quá gần, nhưng luôn hiện hữu đâu đó trong tiềm thức. Chỉ một thoáng hương gió biển len qua khe phố, một tấm hình xưa cũ, hay một bài nhạc cũ vô tình vang lên… cũng đủ khiến tôi quay về, trong lòng, với tiếng sóng êm đềm và thứ ánh sáng dịu dàng rọi qua miền ký ức.