Có bao giờ bạn đứng lặng trước một ô cửa sổ, chỉ để nhìn ra ngoài, để đắm chìm trong những suy tư vô định? Cửa sổ không chỉ là một khoảng trống trên bức tường, mà còn là lối dẫn về miền ký ức, nơi ta có thể thấy lại những ngày cũ vẹn nguyên.
Từ ô cửa nhỏ, ta từng ngóng trông bóng dáng ai đó trở về, từng lặng lẽ dõi theo ánh đèn đường lập lòe trong đêm, hay chỉ đơn giản là ngắm một cơn mưa rơi chậm rãi ngoài kia. Có những ngày, cửa sổ là nơi ta lặng lẽ vươn tay đón lấy chút nắng đầu ngày, cảm nhận hơi gió lành lạnh buổi sáng sớm, để thấy lòng mình cũng dịu dàng hơn đôi chút.
Đôi khi, một cánh cửa mở ra không chỉ là một không gian mới, mà còn là một góc nhỏ để lòng người trú ẩn. Cửa sổ ấy, có thể là nơi ta lớn lên, nơi ta lặng lẽ viết những dòng nhật ký, nơi từng cơn gió mang theo hơi thở của mùa đi ngang qua, để lại trong lòng những xúc cảm không tên.

Mỗi ô cửa sổ không chỉ chứa đựng những mảnh ký ức, mà còn là nơi ta lặng lẽ nhìn về tương lai. Có những ngày, ta tựa vào ô cửa sổ, để ánh mắt dõi theo nhịp sống ngoài kia, để thấy thế giới vẫn đang vận động không ngừng.
Qua ô kính trong veo, ta thấy những con người vội vã bước đi, thấy bầu trời chuyển mình từ hoàng hôn sang đêm, thấy những ánh đèn đô thị sáng lên rực rỡ. Và cũng có những ngày, ta nhìn vào cửa kính mà bắt gặp chính mình một bản thân khác, trưởng thành hơn, trầm lặng hơn, nhưng vẫn chất chứa bao nỗi niềm chưa kịp gọi thành tên.
Có lẽ, ai trong chúng ta cũng từng có một ô cửa sổ cho riêng mình nơi lưu giữ những suy nghĩ thầm lặng, nơi gió mang theo hương của những ngày xưa cũ, nơi ánh sáng dịu dàng vẽ nên những mảng ký ức không thể phai mờ. Dù cuộc sống có cuốn ta đi xa đến đâu, chỉ cần một khoảnh khắc bên ô cửa, ta vẫn có thể tìm thấy chính mình, vẹn nguyên như ngày đầu.