Tháng Tư luôn đến bằng cách rất riêng. Không ồn ào, không vội vã, nó lặng lẽ mang theo nắng nhẹ, gió mềm và những đóa loa kèn trắng muốt như tờ giấy mới. Mỗi năm, cứ đến độ này, phố lại dịu hẳn đi, không bởi tiết trời mà bởi một loài hoa chỉ nở rộ đúng vào thời khắc giao mùa như thể nhắc chúng ta biết lắng lại, chạm tay vào điều dịu dàng.
Không rực rỡ như cúc họa mi, chẳng kiêu sa như sen, loa kèn có một vẻ đẹp khác mong manh mà kiên định, giản dị nhưng đầy mê hoặc. Những bó hoa được gói trong tờ báo cũ, được cắm trong chiếc lọ thủy tinh đơn sơ, lại khiến cả góc nhà bừng lên một vẻ thanh sạch đến lạ. Dường như chỉ cần một cành loa kèn cũng đủ để căn phòng trở nên có hồn, và lòng người thấy nhẹ nhõm hơn sau những bộn bề ngoài kia.

Mỗi mùa loa kèn về cũng là lúc Hà Nội khoác thêm một lớp áo thơ. Người ta chầm chậm hơn khi đi qua con phố Trần Xuân Soạn, Yết Kiêu hay Nguyễn Chí Thanh, chỉ để ngắm một chiếc xe đạp chở đầy hoa. Những cô gái trẻ áo dài trắng, tay ôm bó loa kèn, bỗng khiến tháng Tư hóa thành một bức tranh tình tự, có gió, có nắng và có cả thanh xuân lặng lẽ trôi.
Và có lẽ, loa kèn không chỉ là hoa. Nó là ký ức, là dư âm của một thời vụng dại. Là mùi thơm nhè nhẹ gợi về những sớm mai ngái ngủ, là dáng mẹ cặm cụi tỉa hoa trước hiên nhà, là cái cách Hà Nội luôn biết cách “thì thầm” vào lòng người một sự yên tĩnh dịu dàng.
Khi loa kèn nở cũng là khi trái tim biết ngừng lại để nghe. Nghe phố thở, nghe thời gian trôi và nghe lòng mình đang khao khát điều gì đó rất thật.