Nhịp Đập Trái Tim

Một câu hỏi nhỏ, một ngày ấm áp

MCS- Tình cảm gia đình đôi khi không cần điều lớn lao. Một cái ôm, một câu hỏi nhỏ đúng lúc có thể trở thành điều ý nghĩa nhất mà người thân cần.

Có những điều nhỏ bé đến mức, ta thường lướt qua mà không kịp giữ lại. Như cái gật đầu của bố khi con nói “con về rồi”, như tiếng guốc mẹ lặng lẽ ngoài bếp khi trời còn chưa sáng, như bát cơm được để sẵn trên bàn mà chẳng ai nhắc đến, nhưng luôn ở đó vừa vặn, đầy ắp, và không bao giờ nguội lạnh.

Tình thân, nhiều khi không cần cao giọng. Nó thấm dần vào những điều giản dị đến mức đôi lúc tưởng như vô hình. Một cái vuốt tóc của mẹ giữa những bộn bề ngày tháng. Một ánh mắt lo lắng của bố khi nghe con húng hắng ho. Hay một dòng tin nhắn ngắn gọn, không dấu câu, từ đứa em vốn vụng về, mà chỉ cần đọc thôi, cũng thấy lòng được ai đó chạm khẽ.

Tôi từng nghĩ tình yêu trong gia đình là thứ to tát. Là những ngày lễ sum vầy, những bữa tiệc tròn vị, những món quà được gói ghém chỉn chu. Nhưng rồi, càng lớn, tôi càng thấy: có lẽ tình yêu ấy chỉ là cách mẹ rửa bát sau lưng mọi người mà không than mệt, là việc bố rón rén đóng cửa để không làm con thức giấc, là những chiếc áo được là phẳng phiu mỗi sáng, dù chẳng ai yêu cầu.

Tình yêu thương không luôn cần đến những điều lớn lao. Đôi khi, chỉ một câu nói giản dị đúng lúc cũng đủ sưởi ấm cả một tâm hồn đang lặng im.
Tình yêu thương không luôn cần đến những điều lớn lao. Đôi khi, chỉ một câu nói giản dị đúng lúc cũng đủ sưởi ấm cả một tâm hồn đang lặng im.

Việc nhỏ, khi có yêu thương, thì không còn nhỏ nữa. Nó trở thành thứ giữ ấm một mái nhà, nuôi lớn một tâm hồn, làm dịu đi cả những ngày giông bão. Có những buổi chiều đi làm về mệt rã rời, chỉ cần nghe tiếng mẹ hỏi “hôm nay có ăn không để mẹ dọn”, là thấy như vừa có ai đó rót mật vào lòng.

Và đôi khi, một cái ôm chỉ một cái ôm thôi, đúng lúc và không báo trước lại có thể vá được những khoảng trống không lời trong nhiều năm xa cách. Một câu “bố giúp gì được không con?” nghe tưởng bình thường, mà có thể khiến trái tim mềm ra sau những tháng ngày cố gồng lên làm người lớn.

Chúng ta thường chờ dịp, để làm điều gì đó cho nhau. Chờ sinh nhật, chờ lễ, chờ Tết. Nhưng đời thì chẳng chờ ai. Có những yêu thương nếu không kịp nói ra, sẽ mãi nằm yên trong ngực, như hòn đá nhỏ âm ỉ, buốt lạnh. Thay vì đợi, tại sao không bắt đầu từ hôm nay, bằng một điều nhỏ? Một cái nắm tay, một ánh mắt trìu mến, hay chỉ là việc chịu khó lắng nghe nhau trọn vẹn.

Tình thân không cần rộn ràng. Chỉ cần lặng lẽ, nhưng có mặt. Có khi, cả đời người, cũng chỉ để đi tìm lại một buổi chiều có ai đó dọn sẵn cho mình một bữa cơm. Hay một buổi sáng có giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Ăn đi, nguội rồi.”