Không khí 21/6 vẫn thế, đều đặn quay về như lịch mùa mưa. Không xô bồ. Cũng không quá long trọng. Nhưng luôn đủ khiến người ta nếu từng gắn bó với nghề phải dừng lại một nhịp.
Không ai bắt đầu làm báo với cùng một lý do. Có người thích sự biến động. Có người yêu chữ. Có người vô tình rẽ vào. Cũng có người đi từ một bài báo tường, rồi lạc vào cả đời. Nhưng sau những khởi điểm khác nhau, phần lớn đều gặp nhau ở một thời điểm rất giống: thời điểm nhận ra rằng, nghề này không chỉ là công việc.
Viết không chỉ để hoàn thành chỉ tiêu. Không phải để đưa tin nhanh nhất. Cũng không vì hy vọng thay đổi điều gì thật lớn lao. Chỉ là để nói ra điều cần nói đúng lúc, đúng cách và không làm tổn thương ai không đáng.

Không có nghề nào cần sự cân nhắc từng chữ như nghề báo. Và cũng không có nghề nào khiến người viết hiểu rằng: viết đúng không khó bằng viết đúng lúc.
Có những ngày muốn dừng lại. Không phải vì chán nghề. Mà vì mỏi. Vì cảm giác mình đang viết giữa quá nhiều tiếng ồn. Vì sự thật đôi khi bị đối xử như một ý kiến cá nhân. Vì bản thảo bị sửa theo nhu cầu tương tác. Vì những điều tử tế thường trôi đi nhanh hơn điều hấp dẫn.
Nhưng rồi vẫn viết. Không cho ai cả. Mà cho chính cái phần còn sót lại trong mình phần còn tin rằng một dòng chữ có thể ngăn ai đó hiểu sai, có thể giúp một người bình tĩnh lại, có thể làm cho một chuyện nhỏ được kể lại cho đúng.

Không có nhiều lời chúc trong bài viết này. Cũng không có mong muốn vinh danh nghề báo. Bởi với người làm nghề đủ lâu, đôi khi chỉ một ngày không vội vã, một bản tin không bị cắt xén tùy tiện, một dòng chữ được giữ nguyên như khi viết ra đã là cách để biết rằng mình còn ở lại.
Và nếu 21/6 năm nay đến, nhẹ như mọi lần, xin hãy cứ để nó nhẹ. Không cần nhắc lại bao nhiêu năm làm báo. Không cần thống kê đã viết bao nhiêu bài. Chỉ cần, trong lòng vẫn còn muốn viết là đủ. Không phải mọi bài viết đều được nhớ. Nhưng người viết nếu còn nhớ lý do mình viết là đủ.
Cửa sổ mở hé. Tin cập nhật vẫn sáng màn hình. Cà phê nguội đi một nửa. Người viết chưa rời khỏi bàn.
Hôm nay vẫn là một ngày như mọi ngày. Nhưng một ngày như thế, cũng đủ để nhớ rằng mình từng chọn con đường này.
