Nhịp Đập Trái Tim

Mùa đông đến, phố phường lặng lẽ đợi chờ điều kỳ diệu

MCS- Mùa đông đến, phủ lên phố phường lớp sương lạnh giá, khơi gợi những ký ức cũ và niềm mong chờ lặng thầm về ngày lễ Giáng sinh rực rỡ. Trong sự tĩnh lặng của những buổi chiều se lạnh, lòng người lại vang lên nỗi khắc khoải đợi chờ hơi ấm và những điều kỳ diệu có thể xảy ra.

Mùa đông đến, mang theo những cơn gió lạnh buốt thổi qua từng con ngõ nhỏ, từng góc phố quen thuộc. Không gian dường như lặng đi trong tiếng lá khô rơi xào xạc, trong cái run rẩy của những cành cây trơ trụi vươn mình chờ đợi sự sống mới. Không khí lạnh phủ khắp mọi nơi, thấm sâu vào từng kẽ tay, từng hơi thở ngắt quãng giữa đường, khiến trái tim ta như lắng lại, chậm rãi và nặng trĩu.

Phố mùa đông chẳng còn tấp nập như ngày nắng, mà trở nên im ắng, lặng lẽ hơn bao giờ hết. Trong ánh đèn đường vàng vọt, những đôi chân bước vội vàng tìm kiếm một góc quán cà phê ấm áp, nơi có ly cacao nóng tỏa khói nghi ngút và những bản nhạc Giáng sinh nhẹ nhàng vang lên. Mùa đông chờ đợi một điều kỳ diệu, chờ đợi ngày lễ Giáng sinh khi phố phường sáng bừng lên với những dải đèn lấp lánh, cây thông trang trí và âm thanh rộn ràng của chuông nhà thờ ngân vang từ xa.

Mùa đông mang theo cơn lạnh buốt khiến lòng người chợt se sắt, đau đáu trong nỗi nhớ.

Nhưng không phải lúc nào mùa đông cũng ngọt ngào. Đối với một số người, nó là những buổi chiều dài ngồi bên cửa sổ, đôi mắt dõi theo từng đợt mưa phùn rơi đều, lòng trống rỗng và thèm khát hơi ấm đã từng. Mùa đông khơi lại những kỷ niệm cũ, những câu chuyện đã qua, làm sống lại nỗi nhớ đau đáu về một người, một thời. Cái lạnh không chỉ làm đôi tay run rẩy mà còn làm lòng người ta lạnh theo, đau đớn trong sự cô độc không tên.

Chờ đón Giáng sinh, người ta thường nghĩ đến niềm vui, đến những bữa tiệc đầm ấm bên gia đình, bạn bè. Nhưng với ai đó, đó lại là khoảnh khắc đối diện với nỗi cô đơn sâu thẳm. Là đêm dài không thể ngủ, là tiếng gió rít qua khe cửa như lời thủ thỉ buồn bã. Là những ánh đèn Giáng sinh lấp lánh ngoài phố khiến đôi mắt cay xè vì giọt nước mắt lặng lẽ trào ra.

Rồi khi nắng lên, khi mặt trời ló dạng trên những tán cây khô trơ trọi, mùa đông bỗng nhiên không còn u ám như trước. Nắng vàng len lỏi khắp nơi, làm dịu đi cái lạnh, khiến lòng người như có chút nhẹ nhõm hơn. Ánh nắng mang theo niềm hy vọng, rằng sau mùa đông giá lạnh sẽ là mùa xuân ấm áp, rằng sự chờ đợi trong đau khổ sẽ đem lại điều gì đó tốt đẹp hơn.

Những ngày này, ta ngồi bên ô cửa sổ, cảm nhận làn gió lạnh thấm vào da thịt, nhắm mắt lại nghe tiếng chuông Giáng sinh vọng lại từ xa xăm, trái tim chợt khắc khoải, lặng thầm mong ước một vòng tay ấm để sưởi ấm những ngày đông dài. Mùa đông, thật lạnh và thật đẹp, khiến người ta vừa yêu, vừa sợ, vừa mong mỏi, vừa đau đớn, nhưng luôn khát khao một điều kỳ diệu sẽ đến.