Có lẽ, chẳng có loài hoa nào gắn liền với tuổi học trò và mùa chia tay sâu đậm như phượng vĩ. Mỗi khi hè đến, chùm phượng cháy rực rỡ trên cành như một dấu hiệu báo hiệu những ngày tháng sắp sửa khép lại. Ánh đỏ ấy không chỉ rực rỡ mà còn mãnh liệt, như bao cảm xúc dồn nén trong lòng mỗi học sinh đang bước vào mùa thi, mùa của áp lực, của những giấc mơ, và cả những giây phút bồi hồi không thể gọi tên.
Mùa thi là lúc lòng người như ngổn ngang những suy tư. Người ta vừa vội vã đèn sách, vừa cố níu giữ những khoảnh khắc bên bạn bè, bên mái trường thân quen những điều sẽ mãi không trở lại. Trong khi đó, phượng vẫn âm thầm cháy đỏ, không nói một lời, chỉ đứng đó như chứng nhân cho một khoảng thời gian đẹp đẽ nhưng cũng đầy thử thách. Cũng như màu hoa, tình cảm trong lòng mỗi người cũng bùng lên, ngọn lửa rực rỡ nhưng chưa kịp gọi thành lời, chưa kịp bộc bạch.

Nhớ về tuổi thơ, những buổi trưa hè rợp bóng phượng, từng cánh hoa rơi như những mảnh ghép ký ức vỡ vụn nhưng đong đầy ngọt ngào. Có ai đó đã từng nói, phượng là tiếng gọi của tuổi trẻ, của những kỷ niệm vụn vỡ nhưng không thể nào phai nhạt. Mỗi lần nhìn những cánh phượng bay trong gió, lòng lại chùng xuống chút xíu, vì biết rằng những điều đẹp nhất cũng thường đến rồi đi như thế.
Không chỉ là loài hoa của mùa thi, phượng còn là biểu tượng cho những giây phút chia ly đầu đời, khi những đôi bạn thân bắt đầu mỗi người một ngả, khi những lời hứa hẹn chưa kịp trao đã theo gió tan biến. Hoa phượng lặng lẽ chứng kiến tất cả những giọt nước mắt, những nụ cười gượng gạo, những lời từ biệt khẽ thì thầm trong lòng.
Và có lẽ, cũng chính vì thế, màu đỏ của phượng không đơn thuần là màu sắc của một loài hoa, mà là màu sắc của những rung động đầu đời rực rỡ, mãnh liệt, dễ vỡ và khó quên. Mỗi cánh phượng rơi là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng, tuổi trẻ rồi cũng sẽ qua đi, nhưng những cảm xúc ấy sẽ luôn cháy bỏng trong tim, cho dù chưa từng được gọi thành lời.
