Có những buổi sớm, nắng chẳng vàng rực rỡ, chỉ là một lớp tơ mỏng manh phủ trên mặt đất như muốn vỗ về cánh đồng sau một đêm dài yên ả. Tôi đi ngang cánh đồng quê, nơi từng mầm xanh đã lớn lên từng ngày trong âm thầm, giờ đã hóa thành những bông lúa non thắt eo, rướn mình đón nắng.
Không ồn ào, không vội vã, mùa lúa đến bằng cách riêng của nó lặng lẽ nhưng đầy mê hoặc. Gió thổi qua đồng, không mạnh nhưng vừa đủ để những đám lúa nghiêng nghiêng, khẽ chạm vào nhau, tạo nên âm thanh xào xạc như lời thì thầm của đất. Thì thầm, như thể lúa đang kể nhau nghe về những giấc mơ được gieo từ mùa trước, hay chỉ đơn giản là trò chuyện với gió, với nắng, với cánh chim vừa sà xuống nghỉ chân.

Tôi đứng lặng, cảm giác như mình đang được bước vào một không gian khác nơi thời gian trôi chậm hơn, nơi mọi thứ trở nên trong trẻo như giọt sương đầu cành. Thứ mùi hương nhẹ tênh, ngai ngái mà thanh sạch của lúa non len lỏi qua sống mũi, chạm tới trái tim. Đó là hương của đồng đất, của mưa nắng, của bàn tay người đã gieo từng nắm mạ, uốn mình theo từng luống cày.
Mùa lúa non không vàng rực rỡ, cũng không kiêu sa. Nó là khoảng giao mùa giữa những mầm xanh và những hạt chắc đầy, là lúc đất trời lặng lẽ thở ra niềm tin và hy vọng. Cả cánh đồng là một bản thể sống, nơi từng bông lúa là một nhịp đập nhỏ, cùng hòa chung vào nhịp đập lớn của thiên nhiên.
Có lúc tôi nghĩ, nếu ai đã từng đứng trước cánh đồng lúa non vào một sáng tháng Tư, chắc sẽ không còn là mình của hôm qua nữa. Vì chỉ cần một khoảnh khắc lặng im, con người ta sẽ học được cách lắng nghe. Lắng nghe tiếng của đất, của trời, của cả những điều thầm lặng đang nảy nở trong chính mình.
Cánh đồng bây giờ không còn là mảng màu đơn điệu. Nó mang trong mình đủ các sắc xanh – từ xanh non mơn mởn đến xanh ngả vàng như dải lụa mềm mại vắt ngang mùa vụ. Nắng rọi xuống, phản chiếu lên những giọt sương còn sót lại, khiến từng nhánh lúa như được dát bạc, óng ánh mà dịu dàng.
Mùa lúa chưa chín nhưng đã mang đủ sự đầy đặn của một vòng đời. Nó nhắc ta nhớ về những điều cần được nuôi dưỡng bằng thời gian, bằng lặng im, bằng cả sự kiên trì và dịu dàng. Giống như những giấc mơ của chính mình – đôi khi không cần rực rỡ, chỉ cần lặng lẽ lớn lên giữa bình yên.
Tôi rời khỏi cánh đồng, mang theo trong người một thứ cảm giác thật nhẹ. Như thể mọi bộn bề đã được gió gỡ bỏ, mọi lo âu đã được nắng hong khô. Và sâu trong lòng, tôi hiểu, mùa lúa sẽ còn trở lại chẳng bao giờ vội, chẳng bao giờ muộn.
