Nhịp Đập Trái Tim

Mưa xuân mang thanh âm nhẹ nhàng của trái tim

MCS- Mưa xuân không ồn ào, không vội vã. Những hạt mưa li ti rơi xuống, len lỏi vào từng nhịp thở của đất trời, đánh thức những cảm xúc dịu dàng nhất trong lòng người.

Có những khoảnh khắc đến nhẹ nhàng như hơi thở, không gây ồn ào nhưng đủ để khiến người ta phải dừng lại, lắng nghe. Mưa xuân là một trong số đó. Không dữ dội như mưa rào mùa hạ, không dai dẳng như những cơn mưa dầm mùa đông, mưa xuân tựa như lời thì thầm của thời gian, len lỏi qua những con phố nhỏ, đọng lại trên những mái hiên xưa.

Mỗi hạt mưa như một chấm nhỏ trong bức tranh mùa xuân, vẽ lên không gian một sự tĩnh lặng mà trong trẻo. Không dễ gì bắt được trọn vẹn vẻ đẹp ấy bằng một khung hình hay một đoạn video, vì mưa xuân không chỉ là hình ảnh, mà còn là cảm giác. Là cái se lạnh lướt nhẹ qua da thịt, là hương đất ẩm vấn vương trong không khí, là cảm giác mềm mại của những giọt nước vương trên mái tóc, trên bờ vai áo.

Giấc mơ của đất trời khi xuân về.
Giấc mơ của đất trời khi xuân về.

Mưa xuân không chỉ làm dịu mát không gian, mà còn đánh thức cả những mầm xanh đang e ấp trong lòng đất. Những hàng cây khô cằn sau đông dài như bừng tỉnh, những búp non khẽ mở mắt, đón lấy những giọt nước đầu tiên của mùa mới.

Mưa xuân cũng tựa như một bản nhạc nhẹ nhàng, ngân lên trong lòng mỗi người. Đó có thể là tiếng tí tách của mưa rơi trên mái ngói, là cái lành lạnh chạm vào tay khi vươn ra hứng lấy những giọt nước, hay là khoảnh khắc ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách trà ấm, nhìn những hạt mưa đọng lại trên ô kính. Mọi thứ chậm lại, mọi lo âu dường như cũng tan biến trong những giọt nước li ti ấy.

Có những cơn mưa mang theo ký ức, và mưa xuân chính là một trong số đó. Nó kéo ta về những ngày thơ bé, khi chỉ cần một chiếc ô nhỏ là có thể cùng bạn bè tung tăng trên những con đường đầy nước đọng. Là những buổi chiều lặng lẽ, ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra khoảng sân ướt đẫm, nghe tiếng mẹ gọi vọng vào: “Trời mưa đấy, đừng đi xa!”

Mưa xuân cũng là mưa của những ngày yêu đầu, khi hai bàn tay lần tìm nhau giữa không gian ẩm ướt, khi ánh mắt chạm vào nhau mà chẳng cần nói quá nhiều. Nó mang theo những nhịp đập bồi hồi, những nhớ mong âm thầm mà da diết.

Không ồn ào, không phô trương, mưa xuân chỉ lặng lẽ đi qua, để lại chút ướt mềm trên vạt áo, chút dư âm trong lòng người.