Nhịp Đập Trái Tim

Những cánh tím cuối mùa khẽ gõ nhịp thời gian

MCS- Sáng mở cửa sổ, thành phố nhẹ tênh như muốn thở dài sau cơn mưa đêm, không còn những hối hả, chỉ còn không khí dịu mát hòa quyện với sắc tím tinh tế của hoa bằng lăng cuối mùa.

Sáng nay, khi mở cửa bước ra phố, một làn hơi mát lành mơn man chạm vào da thịt, dịu dàng như bàn tay ai đó khẽ đặt lên vai. Con phố quen bỗng khoác lên mình tấm áo mới – thứ áo được dệt từ những giọt mưa đêm qua còn đọng lại trên lá, và ánh nắng bình minh chưa kịp rực rỡ đã vội bị chậm nhịp bởi làn gió nhẹ. Không gian bỗng như lắng xuống, chậm rãi, nhường chỗ cho từng âm thanh của buổi sớm vang lên rõ ràng hơn – tiếng quét rác lạo xạo, tiếng bước chân vội vã của ai đó đi làm sớm, và tiếng leng keng của chiếc xe đạp cũ vừa lướt qua.

Phía bên kia đường, một hàng quán nhỏ nép mình bên góc phố. Trước hiên, đôi cành hoa tim tím mỏng manh e ấp trong chậu gốm, rung nhẹ mỗi khi gió lùa qua. Dường như chúng cũng vừa tỉnh giấc sau cơn mưa đêm, vươn mình hứng lấy những giọt sáng đầu tiên. Không ồn ào, không rực rỡ, sắc tím ấy vẫn đủ để khiến người qua đường phải khẽ chậm lại, để nhận ra giữa những vội vã của cuộc sống, vẫn còn tồn tại những khoảng lặng dịu dàng như thế.

Trên con đường ấy, hàng bằng lăng đứng trầm mặc như những người bạn lâu năm của phố. Mùa hạ đã qua, cơn nắng và gió đã lùi dần vào ký ức, nhưng bằng lăng vẫn kiên nhẫn lưu giữ những chùm hoa cuối cùng. Có những cánh đã bắt đầu nhạt màu, khẽ xoay mình rơi xuống, để lại trên mặt đường một lớp thảm mỏng như bức tranh ai đó vô tình vẽ. Thỉnh thoảng, gió khẽ lay cành, vài cánh hoa rơi chậm rãi, chao nghiêng như thể đang nhắn gửi một lời tạm biệt mùa hè.

Hoa bằng lăng cuối mùa không nở rộ, cũng không rực rỡ nhưng chính sự e ấp ấy khiến chúng trở nên đáng yêu.
Hoa bằng lăng cuối mùa không nở rộ, cũng không rực rỡ nhưng chính sự e ấp ấy khiến chúng trở nên đáng yêu.

Chúng không vội, không tiếc nuối, chỉ lặng lẽ tiếp tục dâng hiến sắc màu cho đến khi không còn gì để trao. Cũng giống như ai đó đã từng yêu thương hết mình, không màng được mất, chỉ mong để lại chút ấm áp trong ký ức của người ở lại.

Có lẽ vì vậy mà sáng nay, tôi không vội đến quán cà phê quen. Tôi chọn đi chậm lại, bước dọc theo hàng bằng lăng, ngẩng nhìn từng tán hoa đã thưa, nghe tiếng chim sẻ gọi nhau trên cành, và hít đầy lồng ngực cái mùi ngai ngái của đất sau mưa xen lẫn chút hương ngọt của hoa. Bất giác, tôi nhận ra rằng đôi khi, niềm hạnh phúc không nằm ở những điều lớn lao, mà chỉ đơn giản là khoảnh khắc ta cho phép mình sống trọn vẹn trong hiện tại – không lo nghĩ chuyện ngày mai, cũng không để quá khứ níu chân.

Ở cuối con phố, bà cụ bán hàng rong vẫn ngồi bên gánh xôi nghi ngút khói. Nụ cười của bà tươi như một lời chào buổi sáng, khiến người mua xôi dù lạ cũng thấy lòng ấm lại. Một anh công nhân ghé lại mua, đưa tờ tiền lẻ, rồi chậm rãi bước đi, vừa ăn vừa huýt sáo. Xa xa, một đứa trẻ con ôm khư khư chiếc bánh bao nóng, miệng cắn một miếng to, đôi mắt lim dim tận hưởng. Tất cả hòa vào nhau tạo nên một thứ “nhịp đập” của phố – nhịp đập vừa đủ chậm để ta cảm nhận, nhưng cũng đủ đều để nhắc rằng cuộc sống vẫn đang tiếp diễn.

Khi tôi rẽ sang con đường khác, ánh nắng đã bắt đầu lên cao hơn, vàng hơn, và ấm hơn. Những vệt sáng xuyên qua tán lá, đổ xuống mặt đường loang lổ. Bằng lăng vẫn đứng đó, kiêu hãnh và dịu dàng, như một phần ký ức sẽ theo tôi mãi về sau. Tôi biết, rồi những bông hoa cuối mùa này sẽ rụng hết, nhường chỗ cho những chồi non xanh mướt của mùa mới. Nhưng chính sự hữu hạn ấy lại khiến chúng trở nên đáng quý, bởi nếu hoa nở quanh năm, có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ dừng lại để nhìn chúng thật lâu.

Có người nói, thành phố là nơi ồn ào và vội vã, nhưng tôi tin, trong nhịp sống tất bật ấy vẫn luôn tồn tại những “khoảng thở” – những khoảnh khắc nhỏ bé mà nếu biết trân trọng, ta sẽ cảm thấy mình may mắn vô cùng. Và sáng nay, khoảng thở của tôi chính là làn gió mát sau mưa, sắc tím bằng lăng cuối mùa, và tiếng cười nhẹ nhàng của những người xa lạ trên phố.

Có thể mai đây, khi bằng lăng đã trút hết những bông hoa cuối cùng, con phố sẽ khoác lên mình màu xanh non của lá mới. Nhưng tôi tin, dù ở bất kỳ khoảnh khắc nào, chỉ cần ta chịu lắng lại và nhìn thật kỹ, trái tim sẽ luôn tìm thấy một điều gì đó để rung động, một điều gì đó khiến ta yêu thêm cuộc đời này.