Đêm mùa hạ, không khí dường như đặc quánh lại, như thể mọi hơi thở cũng trở nên chậm chạp và nặng nề hơn. Trong cái nóng âm ỉ ấy, có những đêm người ta không thể nào chợp mắt không phải vì thời tiết, mà vì lòng đang ngân lên những cung bậc lạ kỳ.
Tiếng tre ngoài hiên xào xạc như tiếng ai đang thầm thì kể chuyện. Câu chuyện ấy không có nhân vật cụ thể, không đầu không cuối, nhưng ai lắng nghe cũng thấy như đang nói về mình. Có lẽ bởi trong mỗi người đều có một vùng ký ức gắn liền với mùa hạ – mùa của tuổi trẻ, của những điều chưa nói, của những rung động đầu đời chưa kịp gọi tên.
Mùa hạ không hào nhoáng như mùa xuân, cũng chẳng ủ rũ như mùa thu. Nó mạnh mẽ, thẳng thắn và có phần dữ dội. Nhưng chính cái dữ dội ấy lại dễ khiến con người ta trở nên yếu lòng. Giữa đêm khuya, khi mọi thanh âm đều dừng lại, lòng người bắt đầu vang lên. Đó là lúc những điều đã quên bỗng nhiên sống dậy ánh mắt một người, một lời chia tay không thành tiếng, hay đơn giản chỉ là mùi hương quen thuộc thoáng qua mái tóc.

Có những nỗi nhớ không thành hình, chỉ lấp ló như đom đóm ngoài vườn. Nhưng càng cố quên, chúng càng sáng rực. Đêm mùa hạ vì thế mà trở thành không gian của hoài niệm – một vùng trời vừa cũ kỹ vừa tha thiết. Tiếng côn trùng như gõ nhịp cho những dòng suy tưởng, còn những chiếc lá tre lại va vào nhau theo nhịp đập của trái tim không yên.
Đêm mùa hạ còn là khoảnh khắc con người đối diện với chính mình. Khi chẳng còn ai ngoài kia để nói chuyện, ta bắt đầu trò chuyện với bản thân – bằng ánh mắt hướng vào bóng tối, bằng câu hỏi chưa chắc tìm ra lời giải. Nhưng trong chính sự lặng lẽ ấy, người ta hiểu được điều gì đang thật sự khiến mình thao thức: một điều tiếc nuối, một người đã xa, hay chỉ đơn giản là nỗi sợ lớn lên.
Lũ tre kia vẫn đứng đó, bất chấp gió có thổi hay không. Chúng ngân lên như lời ru của đất, của thời gian, và của những điều không thể gọi thành lời. Những đêm mùa hạ, bởi thế, không cần lời hoa mỹ chỉ cần lắng nghe đủ lâu, sẽ nhận ra nhịp điệu dịu dàng của trái tim đang lên tiếng.
Và có khi, chính trong những đêm tưởng như vô nghĩa ấy, người ta chạm được vào phần sâu thẳm nhất của cảm xúc mình, nơi những yêu thương chưa kịp gọi tên vẫn đang chờ một mùa gió nhẹ để thốt thành lời.
