Chủ nhật buông nhẹ trên những mái ngói cũ, lũ trẻ lang thang như những cơn gió bất chợt, không hẹn mà gặp, không cần lý do để cười. Trong cái nhịp đập rộn ràng của trái tim, chúng tôi những đứa trẻ không tuổi nhặt nhạnh từng khoảnh khắc tươi xanh của mùa hè, những khoảng không gian không tên gọi nhưng đầy ắp những phép màu.
Đôi chân trần lướt trên con đường nhỏ, những bước chạy không mục đích như nhịp thở, như tiếng vọng của những ước mơ chưa thành hình. Mắt nhìn theo bầy mây trôi nhẹ, tự hỏi tại sao trời xanh không giữ được những hạt mưa đầu mùa, để những giọt nước ấy lại dệt nên những ký ức rực rỡ nơi lòng người.
Thời gian không quan trọng, cũng chẳng cần phải hiểu. Chỉ biết rằng trong phút giây ấy, thế giới ngừng lại, chỉ còn lại tiếng cười, tiếng gọi nhau, tiếng reo vang của tâm hồn chưa bị đóng đinh bởi những toan tính. Có khi chỉ là một viên sỏi ném xuống ao, một bông hoa dại cài tóc, hay đơn giản là nắm tay nhau chạy qua con ngõ, cũng đủ để trái tim rung lên những hồi chuông ngọt ngào nhất.

Không ai dạy chúng tôi phải nhanh, phải giỏi, chỉ có trái tim biết nhịp nhàng theo những xúc cảm chân thật. Vậy nên, “lêu lổng” không phải là sự vô nghĩa, mà là âm thanh vang vọng của tự do, là ngôn ngữ không lời của tuổi thơ tự do. Chúng tôi học yêu thương qua từng ánh nhìn, biết chờ đợi qua từng khoảnh khắc ngừng lại, và biết sống hết mình qua từng hơi thở trẻ con.
Rồi mai đây, khi trưởng thành vẫy gọi, có thể những ngày chủ nhật lưng chừng sẽ trở thành những bức tranh ký ức mờ nhạt, nhưng nhịp đập của trái tim năm ấy vẫn vang vọng trong từng góc nhỏ của tâm hồn. Và dù đi đâu, cũng sẽ luôn mang theo một chút rộn ràng của những ngày hè không vội vã, những phút giây “lêu lổng” mà ngọt ngào vô tận.
