Nhịp Đập Trái Tim

Những mảnh ký ức rơi rớt theo thời gian

MCS- Đôi khi ta thức dậy giữa dòng đời hối hả và nhận ra mình đang lục tìm những mảnh ký ức đã xa. Những kỷ niệm cũ kỹ, những ngày tháng vô tư giờ đây chỉ còn là những hình ảnh nhạt nhòa, vụn vỡ.

Có những sáng tỉnh giấc, ánh nắng len lỏi qua khe cửa, nhưng lòng người lại chẳng sáng rực như thế. Ta mở mắt, không phải để bắt đầu ngày mới, mà để đối diện với những hồi tưởng ùa về. Như cuộn phim tua ngược, ký ức từ những ngày xưa cũ, nơi ta từng vô tư và hồn nhiên, chầm chậm trở lại. Nhưng thật kỳ lạ, thay vì rõ ràng, tất cả chỉ còn là những mảnh vỡ mờ nhòa, không đầu không cuối.

Ta ngồi đó, tay lật từng trang nhật ký tưởng tượng trong tâm trí, cố chấp níu kéo hình dung về chính mình của ngày trước. Cái “tôi” ấy đã từng như thế nào? Là một đứa trẻ ngây thơ, tin rằng mọi giấc mơ đều có thể chạm đến, hay là một người trẻ đầy nhiệt huyết, sẵn sàng đón nhận cả thế giới? Nhưng dường như thời gian đã làm mờ đi tất cả, để lại ta ngồi đây, mông lung tự hỏi: “Tôi từng là ai?”

Hành trình tìm lại chính mình giữa dòng thời gian.

Thời gian thực sự không tha cho bất kỳ ai. Nó lặng lẽ trôi qua, cuốn đi những mảnh ký ức khoảnh khắc, những gương mặt, những câu chuyện mà ta từng cho là sẽ ở lại mãi mãi. Những người bạn cũ, những chiều hè rực nắng, những buổi tối ngồi trò chuyện chẳng cần nghĩ suy  tất cả giờ đây chỉ còn là những chiếc bóng xa mờ. Nhưng chính những chiếc bóng ấy lại gợi lên trong lòng ta cảm giác tiếc nuối đến quặn thắt.

Có lẽ, cái khiến con người day dứt nhất không phải là những gì đã mất, mà là ý niệm rằng mình đã từng hạnh phúc mà không nhận ra. Đó là lúc ta chỉ cần một cái nắm tay, một ánh nhìn là đủ để thấy lòng mình ấm áp. Nhưng giờ đây, khi cuộc sống trở nên phức tạp hơn, ta nhận ra những điều giản dị ấy lại khó tìm đến thế.

Ta không thể quay ngược thời gian, nhưng những ký ức dù mờ nhòa vẫn là minh chứng rằng ta đã từng sống, từng yêu, từng hy vọng. Chúng ta có thể không nhớ hết mọi chi tiết, nhưng cảm giác mà những ký ức ấy để lại – sự hồn nhiên, những nụ cười, và cả nước mắt vẫn còn đó, dù chỉ là một mảnh nhỏ giữa biển đời mênh mông.

Có lẽ, ta không cần cố gắng tìm lại chính mình trong những năm tháng cũ. Mỗi thời khắc, mỗi ký ức dù nhỏ bé đều đã góp phần tạo nên con người ta của hôm nay. Và dù thời gian có làm mờ nhòa những đường nét ấy, chính sự nhạt nhòa lại mang đến vẻ đẹp riêng một vẻ đẹp của những điều từng tồn tại, từng là của riêng ta.