Có lẽ trong cuộc sống bộn bề, ta đôi khi quên mất rằng “gia đình” không phải là một điều hiển nhiên. Nó là điều thiêng liêng nhất mà ta đang có một không gian ngập tràn tình yêu thương, không điều kiện và không đổi thay.
Mỗi buổi tối khi khép lại một ngày dài, có tiếng gọi “về ăn cơm đi con”, có người sẵn sàng thức chờ chỉ để chắc rằng ta đã về an toàn đó không chỉ là thói quen, mà là hình hài của tình thân. Dẫu ngoài kia có sóng gió thế nào, chỉ cần bước qua cánh cửa nhà, ta như được rũ bỏ mọi mỏi mệt, được là chính mình, không cần gồng lên tỏ ra ổn.
Những dịp thành công, gia đình luôn là nơi đầu tiên ta muốn sẻ chia. Và khi vấp ngã, cũng chính nơi ấy nhẹ nhàng chở che, không trách móc mà âm thầm truyền cho ta nghị lực. Tình yêu thương ấy không ồn ào, không rực rỡ, nhưng lặng lẽ bền bỉ, giống như ánh đèn bếp đêm không chói lòa nhưng luôn soi sáng.

Có lúc ta lơ là với điều thân thuộc. Ta nghĩ rằng những cái ôm, lời hỏi han, những bữa cơm ấm áp sẽ luôn còn mãi. Đến khi chợt nhận ra thời gian không chờ đợi, người từng nâng niu ta nay đã lưng còng, giọng nói không còn vang như trước, ta mới thấy trái tim thắt lại vì đã quá mải mê với ngoài kia.
Bởi vậy, dù cho cuộc sống có cuốn đi đến đâu, đừng quên dành thời gian cho những điều không thể mua bằng tiền. Một cuộc gọi ngắn, một ngày về thăm, hay đơn giản là một câu “Con nhớ mọi người” đôi khi đủ để trái tim của mẹ cha nhẹ lại giữa những tháng năm trôi vội.
