Nhịp Đập Trái Tim

Sài Gòn trong những ngày mưa bão

MCS- Sài Gòn những ngày mưa bão không chỉ là ngập nước và gió giật, mà còn là bản giao hưởng của tình người, ký ức và sự kiên cường nơi phố thị.

Sài Gòn những ngày cuối tháng Chín, mưa bão ghé thăm như một vị khách không mời. Cơn gió từ đâu thổi về hun hút, kéo theo những đám mây đen đặc quánh, che lấp cả những ánh nắng vốn dĩ ồn ào thường trực của thành phố. Người ta vẫn bảo, Sài Gòn chỉ có hai mùa: nắng và mưa. Nhưng đôi khi, giữa cái vòng quay tưởng chừng giản đơn ấy, vẫn có những ngày gió giật, mưa dầm, khiến cả thành phố như chùng xuống một nhịp.

Đi giữa Sài Gòn trong mưa bão, dễ thấy những dáng người vội vã. Người công nhân co ro bên hiên nhà chờ nước rút, người bán hàng rong níu chặt chiếc xe đẩy như sợ nó bị gió cuốn đi mất, và những chiếc áo mưa xanh đỏ tím vàng trở thành mảng màu di động trên nền trời xám xịt. Có lúc, giữa đoạn đường ngập nước, tôi thấy một bác xe ôm lặng lẽ xuống xe, lội nước đẩy giúp một chiếc ô tô chết máy. Hình ảnh ấy, bình dị nhưng sáng lên như một nhành lửa nhỏ giữa không gian mênh mang u tối.

Mưa bão làm lộ rõ sự mong manh của một thành phố đông đúc. Những con đường vốn đã quen cảnh ngập úng giờ lại thêm phần chật vật. Cây xanh bật gốc, mái tôn xô nghiêng, dòng điện chập chờn. Thế nhưng, cũng trong những khoảnh khắc chông chênh ấy, người ta nhận ra ở Sài Gòn vẫn còn đó một sức sống mãnh liệt. Người ta có thể than thở, có thể khó chịu, nhưng rồi lại xắn quần lội nước, lại dựng lại tấm bảng ngã, lại gom góp những điều nhỏ bé để tiếp tục bước đi.

Sài Gòn những ngày mưa bão hiện lên vừa mong manh vừa kiêu hãnh, nơi con người sẻ chia, nâng đỡ nhau và để lại ký ức sâu lắng khó phai.
Sài Gòn những ngày mưa bão hiện lên vừa mong manh vừa kiêu hãnh, nơi con người sẻ chia, nâng đỡ nhau và để lại ký ức sâu lắng khó phai.

Tôi từng chứng kiến một quán cà phê nhỏ bên đường Nguyễn Đình Chiểu. Hôm bão tràn về, nước tràn vào quá nửa, bàn ghế nổi lềnh bềnh. Thế mà cô chủ quán vẫn mỉm cười, rót thêm nước trà cho khách, nói: “Mưa rồi cũng tạnh thôi em, cứ ngồi lại, lát nước sẽ rút.” Lời nói đơn giản, nhưng như một triết lý sống của người Sài Gòn: dẫu sóng gió ập đến, vẫn cứ tin rằng ngày mai sẽ sáng, cơn mưa nào rồi cũng qua.

Trong những ngày mưa bão, thành phố như sống chậm lại. Tiếng còi xe không còn dồn dập, thay vào đó là âm thanh của mưa quất vào mái tôn, tiếng gió rít qua khung cửa, tiếng nước ào ào cuốn trôi lá rụng. Giữa cái ồn ã thường trực, bất giác lại thấy lòng mình lắng xuống, như tìm được một khoảng trống để ngẫm ngợi. Có lẽ, đôi khi Sài Gòn cũng cần những cơn mưa bão để tự thanh lọc, để nhắc nhớ người ta về sự mỏng manh của đời sống và sức mạnh của sẻ chia.

Người ta hay trách Sài Gòn xô bồ, bon chen, nhưng hãy thử nhìn vào những ngày mưa bão. Sẽ thấy một thành phố biết san sẻ. Một người đàn ông xa lạ dừng lại dắt hộ chiếc xe chết máy. Một cô gái trẻ chìa ra chiếc áo mưa cho người bán vé số. Một gia đình mở cửa cho vài vị khách lạ tránh gió. Những cử chỉ ấy có thể nhỏ bé, nhưng ghép lại, chúng tạo thành một bức tranh ấm áp giữa những ngày giông gió.

Tôi nhớ có lần đứng dưới mái hiên, nhìn cơn mưa trắng trời kéo dài bất tận. Một cụ già bán vé số ngồi co ro ôm lấy xấp vé còn dở dang. Một cậu bé từ trong nhà chạy ra, dúi vào tay cụ một ổ bánh mì nóng hổi. Cụ ngước lên, đôi mắt nhăn nheo ánh lên nụ cười hiền. Khoảnh khắc ấy khiến tôi tin rằng, dẫu thành phố này có mưa to gió lớn đến đâu, vẫn có những sợi dây vô hình nối kết con người lại với nhau.

Sài Gòn trong mưa bão không chỉ là những tuyến đường kẹt xe, những căn nhà ngập nước. Nó còn là câu chuyện về nghị lực, về lòng nhân ái, về sự kiên cường của một đô thị chưa bao giờ chịu gục ngã. Người ta đi qua giông bão không chỉ để chờ nắng lên, mà còn để học cách nâng đỡ nhau giữa những điều bất trắc.

Có lẽ, đó chính là vẻ đẹp chân thật nhất của Sài Gòn: một thành phố biết vươn lên sau đổ nát, biết mỉm cười ngay cả trong giông gió. Và mỗi người, khi bước qua những ngày mưa bão ở đây, sẽ mang theo trong lòng một mảnh ký ức khó phai – ký ức về một Sài Gòn vừa mong manh, vừa bền bỉ, vừa dễ tổn thương mà cũng thật kiêu hãnh.