Tháng Ba, khi những cơn gió trở nên hiền hòa và bầu trời bỗng xanh hơn, cũng là lúc những cánh diều đầu tiên bắt đầu chao liệng giữa khoảng không. Có người nói, thả diều không đơn thuần chỉ là một thú vui, mà còn là một nghi thức gói ghém kỷ niệm của những năm tháng vô tư.
Đã từ bao giờ, tiếng cười giòn tan của lũ trẻ trên cánh đồng mỗi chiều gió nổi trở thành âm thanh không thể thiếu của những ngày tháng Ba? Từ những chiếc diều giấy đơn sơ, buộc vài sợi chỉ vội vàng, cho đến những cánh diều lớn đầy màu sắc, có người miệt mài vẽ lên đó cả một giấc mơ. Diều bay cao hay thấp không quan trọng, quan trọng là đôi tay từng giữ sợi dây ấy đã từng nắm chặt lấy một phần tuổi thơ.
Mùa gió lên, ta lại thấy những hình ảnh quen thuộc: Một đứa trẻ hí hửng chạy theo cánh diều vừa cất cánh, một ông bố cẩn thận chỉnh lại dây để diều không đứt, một đôi bạn trẻ lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy diều bay. Những khoảnh khắc giản dị mà đẹp đến nao lòng.

Người ta lớn lên, những buổi chiều chạy theo cánh diều cũng thưa dần. Cánh đồng xưa đã hóa khu đô thị, khoảng trời ngày ấy nay bị che khuất bởi những tòa nhà cao vút. Nhưng đâu đó, vẫn có những cánh diều lặng lẽ bay lên trong một góc nhỏ của thành phố, như một nhịp cầu nối giữa hiện tại và quá khứ.
Đã bao lâu rồi ta không thử cầm lại một sợi dây diều? Để một lần nữa cảm nhận cảm giác hồi hộp khi diều bắt đầu cất cánh, để một lần nữa thấy lòng nhẹ tênh khi nhìn theo nó bay xa. Có những điều tưởng như nhỏ bé nhưng lại lưu giữ cả một bầu trời kỷ niệm.
Tháng Ba, trời xanh như những ngày thơ ấu, gió vẫn miệt mài nâng những giấc mơ. Nếu một ngày bạn tình cờ nhìn thấy một cánh diều bay lên giữa khoảng trời rộng lớn, hãy dừng lại một chút. Có thể đâu đó trong khoảnh khắc ấy, một phần tuổi thơ bạn cũng đang bay lên theo…