Nhịp Đập Trái Tim

Tháng Năm về, gọi hè sang…

MCS- Tháng Năm về, đánh thức ký ức học trò, nỗi nhớ tuổi trẻ và những mùa chia tay nhiều xúc cảm khiến lòng người khẽ chao giữa nắng hè vàng nhạt.

Tháng Năm về, khe khẽ như một lời thì thầm. Khi cánh cổng tháng Tư vừa khép lại sau lưng, người ta chưa kịp ngoảnh nhìn thì cánh cửa tháng Năm đã mở ra, dịu dàng mà rực rỡ, vẫy tay gọi mùa hè sang với nắng vàng hanh hao và những cơn gió khẽ đùa qua tán lá non xanh. Không quá ồn ào, không vội vã, tháng Năm đến bằng cách riêng của nó bình yên nhưng vẫn đủ khiến tim người chao nhẹ.

Có một điều rất lạ là tháng Năm luôn khiến người ta nhớ. Nhớ một điều gì đó xa xôi nhưng vẫn còn vẹn nguyên như mới hôm qua. Nhớ màu phượng vĩ đỏ rực bên khung cửa lớp học, nhớ tiếng ve gọi hè râm ran vang vọng trên mái trường xưa, nhớ cái nắng chói chang nhưng không gắt gỏng cái nắng tháng Năm như người bạn cũ, dù có gay gắt đến đâu vẫn khiến ta thấy thân thuộc.

Không như cái nóng hầm hập của tháng Sáu hay sự ngột ngạt của tháng Bảy, tháng Năm dịu hơn, nhẹ hơn.
Không như cái nóng hầm hập của tháng Sáu hay sự ngột ngạt của tháng Bảy, tháng Năm dịu hơn, nhẹ hơn.

Hè tháng Năm không chỉ mang theo nắng, mà còn chở về biết bao kỷ niệm. Là ngày cuối cùng còn khoác lên mình chiếc áo học trò, đứng lặng bên hiên lớp, nghẹn ngào chẳng thể nói lời tạm biệt. Là những chiều cuối mùa thi, lũ bạn rủ nhau đi ăn chè, nói cười xôn xao như chẳng muốn ngày mai rẽ lối. Là cơn mưa đầu mùa bất chợt đổ xuống, lấm tấm ướt vai, khiến lòng người bỗng dưng se sắt.

Có những thứ đi qua tháng Năm rồi chẳng quay lại nữa tuổi thơ, tuổi học trò, những tháng ngày vô lo vô nghĩ. Nhưng cũng chính tháng Năm dạy cho người ta cách trân trọng những điều bình thường nhất: một buổi chiều rực nắng, một hàng ghế đá cũ kỹ, một ánh mắt nhìn nhau lần cuối mà không dám giữ. Tháng Năm mang theo mùa chia xa, nhưng cũng là mùa bắt đầu của trưởng thành.

Mỗi lần tháng Năm về, lòng tôi lại rung lên khe khẽ như tiếng ve giữa trưa hè. Dường như trong hơi thở của gió, trong màu nắng nhàn nhạt trên bậu cửa, trong hương hoa hoàng yến thoảng qua hiên nhà… có một phần ký ức của tôi nằm đó, ngủ quên không chịu lớn.

Tháng Năm về, chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ chạm tay vào vai người, mỉm cười và để lại sau lưng cả một mùa của nhớ thương.