Tháng Tư không vội vã, nhẹ nhàng như cách ai đó vẫn lặng lẽ bước qua đời ta. Trời se lạnh, mưa không nặng hạt mà chỉ rây rây như bụi. Lá sấu già bắt đầu buông mình, rơi xuống mặt đường những vòng xoáy màu hoen úa. Có điều gì đó khiến tim ta thắt lại chẳng phải nỗi buồn, cũng không hẳn là niềm vui. Chỉ là một thoáng lặng yên giữa ngày, đủ để nhận ra mình đang sống, và đã từng sống rất thật.
Cây sấu trước hiên trường cũ giờ chắc cũng rụng lá, lớp rêu loang lổ trên tường gạch có thể đã dày hơn. Tháng Tư nơi đó có thể chẳng khác, vẫn mang theo hơi ẩm của mưa xuân, vẫn là thứ mùi ngai ngái quen thuộc từ sân trường sau cơn mưa, nơi những buổi học cuối cùng vẫn còn in dấu nỗi lưu luyến không lời. Khi ấy, mình chẳng đủ tinh tế để đặt tên cho cảm xúc. Nhưng giờ đây, mỗi lần bắt gặp cảnh lá rơi trên phố Hà Nội, lòng lại gợi lên một mảnh hồn xưa rất nhẹ, rất sâu.

Tự bao giờ, chúng ta bắt đầu lớn lên bằng những lần ngoái nhìn như thế? Bằng những mùa tháng Tư quay về cùng sắc trời xám dịu, bằng tiếng giảng bài khe khẽ vẳng trong ký ức, bằng hình ảnh ai đó ngồi nghiêng nghiêng bên cửa sổ lớp học, ánh mắt nhìn xa xăm như chứa cả bầu trời tuổi trẻ. Những chiếc lá sấu năm nào đã từng là điểm hẹn của lòng ta, là nhịp đập khe khẽ nhắc nhớ mình từng là một phần nhỏ nhoi trong khoảng trời dịu dàng ấy.
Rồi tháng Tư lại đi qua, như bao lần nó vẫn đến và lặng thầm rời đi. Nhưng có những điều dù không thể giữ lại vẫn chẳng thể lãng quên. Lá sẽ rơi, người sẽ lớn, mùa sẽ đổi thay nhưng những vạt kí ức vẫn lặng lẽ nằm lại ở đó. Như chiếc lá sấu rụng hôm nay, gợi nhắc một khoảng trời xưa chưa kịp đặt tên.
