Tôi ở một khu phố trẻ. Trẻ như giấc ngủ chập chờn chưa kịp mộng. Trẻ như đêm chưa kịp rơi đã rực sáng. Ở đó, người ta gọi nhau bằng tên của những mùa vừa lớn. Những mùa quên cũ. Những mùa mọc mới. Mỗi tối, khu phố lên đèn. Mỗi sớm, khu phố lại khác. Không có gì ở đây chịu đứng yên.
Phố, những dãy hàng quán ngắn, dài. Những ánh đèn bàng bạc rọi qua mặt kính, hắt vào ly cà phê chưa kịp nguội. Người đàn ông trẻ tuổi, người thiếu phụ tóc nhuộm, đứa bé học trò đi vội… Tất cả, trong một giây phút nào đó, trở thành dáng bóng lạc trôi, như bước ra từ một phím đàn vỡ.
Tôi không sinh ra từ thành phố này. Cũng chẳng có mối liên hệ nào với nó ngoài một ngày ghé ngang, rồi không rời nữa. Nhưng như thế, lại hóa ra thân. Vì phố này không dành cho những kẻ ở lâu. Nó sinh ra để bước tiếp, để rời xa, để tiễn biệt. Tôi đến. Phố chẳng gọi. Tôi ở. Phố không giữ. Mà chính tôi đã giữ phố trong những cơn mộng dài không tỉnh.

Từ tầng ba, nơi tôi ngủ, có thể thấy được toàn cảnh đêm. Những dòng người chảy. Những quán rượu mở. Tiếng cười. Tiếng nhạc. Và cả tiếng im. Tiếng im của một ai đó đứng đợi ai đó không về. Tiếng im của gió thoảng qua mái hiên, lùa một sợi tóc vào chén trà nguội.
Tôi vẫn thường ngồi đó, tay trong tay với chính mình. Mỗi đêm là một bài thơ bỏ dở. Mỗi sớm là một dòng văn chưa viết. Ký ức của tôi ở đây, không thành hình. Chỉ là màu, màu vàng của đèn xe, màu tím của hoàng hôn đổ nghiêng mái ngói, màu trắng của vạt áo ai vừa vụt qua.
Tôi đã từng yêu một khu phố cũ. Nơi đó có cây bàng, có tiếng chuông xe đạp, có chiều đông khô khốc rơi vào tim như nhát dao lạnh. Ở đó, tôi biết buồn. Còn ở đây, tôi chỉ biết sống. Sống bằng nhịp đập rất khác. Gấp gáp. Rạo rực. Vội vàng. Và rất nhiều khi vô nghĩa.
Có lần tôi gặp một cô gái. Áo sơ mi rộng, mắt môi không cười, bước rất nhanh và ngồi rất lâu. Cô gọi một ly bạc sỉu, uống không hết, để lại một nửa. Như một tình yêu chưa kịp nói. Tôi không hỏi tên. Cô cũng không ngoảnh lại. Nhưng đêm đó, khu phố như khác. Nhịp đập trong tôi, như chệch đi một phách.
Phố là vậy. Có thể không là gì cả, mà vẫn khiến người ta ở lại. Không ai cột ai. Không ai giữ ai. Chỉ là mỗi đêm, ánh đèn rọi vào lòng như một vệt ký ức cũ. Mỗi sáng, tiếng xe lướt qua như một đoạn hồi âm nhè nhẹ cho một đoạn đời không còn quay về được nữa.
Tôi viết những dòng này như viết cho một người đã quên. Hoặc chưa từng nhớ. Nhưng vẫn mong, một ngày nào đó, ai đi qua khu phố này thấy tôi ngồi đó, trong chiếc áo len cũ, tay cầm cuốn sổ nhỏ sẽ dừng lại. Và bảo: “Tôi từng sống ở đây.”
Và lúc ấy, có thể… phố sẽ không còn là của riêng tôi nữa. Mà là của hai người.
Như hai nhịp đập, trùng nhau trong một khúc nhạc rất xa.
