Đôi khi, giữa những hỗn độn vội vã của cuộc sống, người ta bỗng thấy mình lạc lõng như thể đứng giữa một thành phố đông đúc mà chẳng có ai quen. Và cũng có đôi khi, bạn cảm thấy tim mình khô cằn, chỉ mong một cơn mưa nhỏ ghé qua cho dịu lại. Lúc ấy, người trẻ thường mơ đến một chuyến đi thật xa, thật khác để chữa lành. Nhưng bạn ơi, nếu hiện tại chưa đủ điều kiện để cất bước, thì tại sao không thử một chuyến đi… bằng trang giấy?
Bởi vì trong những cuốn sách luôn tồn tại một lối nhỏ dẫn vào bên trong chính bạn. Đó có thể là một câu chuyện cũ, một đoạn thơ mờ nhạt, hay đơn giản là vài dòng chữ bình yên giữa những ngày bất an. Sách không chỉ để đọc sách để được sống lại, để thấu hiểu, để vỗ về và đôi khi… để khóc.

Có người tìm thấy bản thân qua tiểu thuyết của Murakami, cảm thấy được yêu thương khi đọc “Nhà giả kim”, hay nhẹ nhàng cười buồn với những truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư. Sách không chỉ chứa câu chữ, nó cất giữ những mảnh ký ức, những cảm xúc đã bị ta giấu đi trong nhịp sống gấp gáp. Mỗi cuốn sách là một người bạn tinh tế lặng thinh lắng nghe, âm thầm nâng niu bạn trở lại là chính mình.
Và rồi có lúc, bạn sẽ nhận ra: Không cần xa hoa, không cần lý do lớn lao chỉ cần vài trang sách và một buổi chiều yên tĩnh cũng đủ để chữa lành. Trong thế giới ấy, bạn không cần tỏ ra ổn, không cần vội vàng, bạn chỉ cần là mình nguyên vẹn, mong manh, và thật sự tự do.
Có thể bạn chưa biết phải bắt đầu từ đâu. Không sao cả. Hãy để trái tim bạn chọn. Có thể là một cuốn sách nhỏ về hạnh phúc giản đơn, một tập truyện ngắn về tuổi trẻ đã qua, hay thậm chí là một quyển sách cũ đầy dấu bút chì. Điều quan trọng không phải là cuốn nào, mà là khi bạn mở nó ra, bạn đang mở lòng mình để được dịu dàng vỗ về.
