Ngày ấy, khi thế giới còn chậm rãi và lòng người còn nhiều khoảng lặng, có một thứ tình cảm đã chớm nở theo cách dịu dàng nhất từ những lá thư tay. Không mạng xã hội, không emoji thay lời yêu, chẳng có những dòng tin nhắn xanh trắng nhấp nháy qua lại mỗi đêm. Chỉ có giấy, bút, những dòng chữ nghiêng nghiêng và trái tim đập rộn ràng sau mỗi lần hồi âm.
Tôi vẫn nhớ cái cảm giác chờ đợi một lá thư hồi đáp, cảm giác chỉ có thể gọi tên bằng cụm từ “bâng khuâng đẹp đẽ”. Mỗi sáng đến lớp, tim như trật một nhịp khi lén nhìn vào ngăn bàn, hy vọng thấy một tờ giấy nhỏ xếp ngay ngắn với nét chữ quen thuộc. Những lời viết chẳng quá trau chuốt, đôi khi còn gạch xóa vụng về, nhưng sao cứ đọc đi đọc lại vẫn thấy tim ấm lạ thường.
Tình yêu học trò, tình yêu đầu đời, thường bắt đầu như thế âm thầm, ngây ngô và vô cùng thuần khiết. Không cần phải nói “anh yêu em” hay “em nhớ anh”, chỉ cần một dòng “Chiều nay nhớ mặc áo khoác vì trời lạnh”, cũng đủ khiến lòng người rung rinh cả một tuần dài.
Lá thư đầu tiên tôi nhận được không phải là lời tỏ tình, mà là một mẩu giấy nhỏ, trên đó chỉ ghi vỏn vẹn: “Tiết toán nay bạn giải nhanh thật đấy, giỏi ghê.” Vậy mà tôi đã giữ nó cẩn thận trong hộp bút suốt cả năm học. Lá thư ấy ngây ngô, vô thưởng vô phạt lại là tín hiệu đầu tiên báo hiệu một điều gì đó âm ỉ chớm nở trong lòng. Và rồi, qua từng mùa thi, từng lần cùng trực nhật, từng cái nhìn vội vàng lúc tan học, những lá thư khác tiếp tục nối dài mạch cảm xúc, nhẹ nhàng mà sâu sắc hơn mỗi lần.

Khi yêu bằng thư tay, người ta buộc phải suy nghĩ thật kỹ trước khi viết ra điều gì đó. Mỗi con chữ đều mang trọng lượng cảm xúc, mỗi dòng viết đều là một phần của trái tim được xé ra và gửi gắm. Không vội vàng, không chóng vánh, chẳng có chuyện giận nhau là hủy kết bạn. Bởi để viết một lá thư xin lỗi, có khi phải mất cả đêm thao thức, có khi mất cả tuần mới đủ can đảm để gửi đi.
Những lá thư tay khiến tình cảm trở nên có chiều sâu. Vì khi không thể nói ra miệng, người ta bắt buộc phải chạm đến tầng sâu nhất trong lòng mình để viết. Có lẽ vì thế mà tình yêu qua thư luôn khiến người ta nhớ mãi, dù có đi qua bao nhiêu mối tình khác.
Tôi không biết sau này người ấy có còn giữ lại những bức thư cũ hay không. Chỉ biết tôi đã cất chúng trong một chiếc hộp nhỏ, đặt nơi kín đáo nhất trong ngăn tủ nơi không ai tìm thấy, nhưng trái tim thì luôn nhớ rõ. Mỗi lần mở ra, mùi giấy cũ đã ngả màu vàng nhẹ, nhưng tình cảm khi ấy lại trong veo như vừa mới hôm qua.
Thời đại hôm nay, chỉ cần một cú chạm, người ta có thể nhắn cả trăm lời yêu. Nhưng lạ thay, những dòng chữ viết tay vụng về năm ấy lại mang giá trị bền lâu hơn mọi biểu tượng cảm xúc. Có thể vì nó không chỉ là lời nói, mà còn là thời gian, là công sức, là nỗi hồi hộp khi chờ đợi và là cả trái tim thành thật đặt trọn vào từng con chữ.
Có lẽ, trong đời ai cũng nên một lần yêu bằng thư tay. Không phải để lưu giữ mối tình nào cho thật lâu, mà là để hiểu rằng, tình yêu thực ra không cần quá nhiều phô trương chỉ cần vừa đủ chân thành. Và đôi khi, điều khiến ta nhớ mãi lại chẳng phải là người, mà là một mảnh giấy, một dòng chữ, một chiếc thư đã nhuốm màu thời gian…
Một chiếc vé nhỏ về tuổi thơ, về tình yêu đầu đời dịu dàng như vậy đấy.
