Nhịp Đập Trái Tim

Từ con ngõ nhỏ nhìn về cánh đồng xanh

MCS- Có những khoảng trời xanh không nằm trong mắt, mà nằm sâu trong trí nhớ. Một lần nhìn lại, lòng bỗng dậy sóng bởi điều tưởng đã ngủ yên.

Từ con ngõ nhỏ thân quen, tôi đứng nhìn ra cánh đồng phía xa. Vẫn là màu xanh ấy bạt ngàn, thẳm sâu và êm đềm như một giấc mơ lành. Mía rì rào, bắp khẽ lay, đậu lấp ló những hạt non mỡ màng, khoai lang cuộn mình trong đất chờ ngày vỡ ra ngọt bùi. Mỗi mùa trôi qua đều để lại trong lòng đồng một sắc điệu riêng, như thể ruộng nương cũng có cảm xúc, cũng biết thở dài, mỉm cười, và lặng lẽ yêu thương con người đã gắn bó với nó.

Tôi từng lớn lên trong vùng đất này nơi mà mỗi buổi sáng là một khoảng trời mở ra bằng mùi cỏ ẩm, gió đồng và tiếng gà gáy lạc quãng. Những buổi trưa trốn ngủ, tôi lẻn ra đồng theo lũ bạn bắt dế, nhặt hạt me, cắn mía non còn đẫm nhựa. Có lần bị gai đâm vào lòng bàn chân, rớm máu, tôi vẫn chạy tiếp, vì dưới nắng hè rực rỡ kia, nỗi đau cũng mềm đi, bé lại, như một phần trong trò chơi tuổi nhỏ.

Đã bao năm trôi, tôi rời xa miền quê để theo những giấc mơ lớn hơn. Tôi sống giữa thành phố đông đúc, nơi màu xanh bị xé vụn bởi bê tông và bảng hiệu. Nhưng đôi khi, trong một khoảnh khắc rất ngắn, giữa dòng người hối hả, tôi lại thấy mình đứng nơi con ngõ cũ, nhìn cánh đồng xa và nghe tim nhói nhẹ một nhịp.

Cánh đồng quê không chỉ nuôi sống bằng màu xanh, mà còn giữ lại trong lòng ta ký ức tuổi thơ .
Cánh đồng quê không chỉ nuôi sống bằng màu xanh, mà còn giữ lại trong lòng ta ký ức tuổi thơ.

Có những thứ đi xa rồi mới nhận ra mình đã yêu thương đến thế nào. Như ruộng đồng, như con ngõ nhỏ loang nắng mỗi sớm mai, như cái lưng áo sạm nắng của cha, như tiếng rao đậu hũ vang lên mỗi buổi xế chiều. Ở nơi ấy, mọi thứ diễn ra rất chậm nhưng vì chậm nên chúng đủ thời gian để ngấm vào máu, thành ký ức, thành một phần của chính mình.

Giờ đây, tôi không còn là đứa trẻ ngồi trên bờ ruộng nghịch đất. Nhưng khi đứng nơi ngõ cũ nhìn ra đồng, tôi vẫn thấy mình rất bé, bé như một hạt bụi nằm trong gió, như tiếng thở dài chưa kịp bật thành lời của mẹ trong những mùa thất mùa, như tiếng hò reo khi vụ lúa bội thu.

Cánh đồng không thay đổi, chỉ có người đã đi xa. Nhưng tôi tin, nơi đây vẫn giữ lại một phần tôi cái phần chân thật nhất, mềm mại nhất, nơi trái tim không cần phòng bị, nơi ký ức không bị bào mòn bởi sự ồn ã của đời sống.

Tôi đứng lặng rất lâu, như để gió đồng đi qua, thổi lại vào mình những mùi hương thân thuộc. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không nghĩ về những thất bại, hay hoài nghi. Tôi chỉ nhớ về ánh mắt dịu dàng của bà, bàn tay chai sạn của cha, và cánh đồng xanh đến ngập lòng, dịu đến nghẹn lời.