Tôi từng nghĩ yêu bản thân là chuyện dễ dàng. Chỉ cần mua một món đồ mình thích, đi chơi khi thấy mệt, hoặc dành thời gian nghỉ ngơi là đủ. Nhưng rồi có những ngày, giữa một ngày đẹp trời, tôi vẫn thấy mình chông chênh. Có thứ gì đó trong lòng cứ trống hoác, không thể gọi tên.
Có lẽ, yêu thương bản thân không chỉ là chăm chút bề ngoài hay nuông chiều cảm xúc tạm thời. Mà là học cách chạm đến những vết xước sâu trong tâm hồn những điều ta từng né tránh, từng giấu nhẹm đi vì nghĩ “mạnh mẽ là phải quên”. Nhưng trái tim không vận hành như lý trí. Nó cần được ôm ấp, được thấu hiểu và được chữa lành bằng chính sự tử tế của bản thân ta.

Và rồi tôi bắt đầu học lại từ đầu. Tôi thôi trách mình vì những sai lầm đã qua, thôi kỳ vọng rằng ai đó sẽ đến và “làm mình hạnh phúc”. Tôi tập quen với những buổi tối một mình nhưng không cô đơn, với những lần nhìn gương và mỉm cười chân thành. Tôi hiểu rằng: khi tâm hồn đủ dịu dàng với chính nó, nó sẽ không còn dễ tổn thương vì ánh nhìn hay lời nói của người khác.
Thật ra, yêu bản thân không phải là sự ích kỷ. Đó là sự trở về. Trở về với chính mình trọn vẹn, đủ đầy, không gấp gáp, không so sánh. Là khi ta không còn đi tìm sự công nhận, mà tự biết mình đáng giá. Là khi ta biết đâu là điều khiến mình an yên, đâu là điều nên buông tay, và điều gì xứng đáng để giữ lại.
Cũng từ lúc ấy, tôi cảm nhận rõ ràng hơn tình yêu của người khác. Không còn khát khao ai đó lấp đầy khoảng trống nữa, vì chính tôi đã đủ đầy. Tôi nhận ra, một tâm hồn lành lặn sẽ tự khẽ mở cửa đón yêu thương không vội, không lấn át, chỉ là một sự đồng điệu nhẹ nhàng.
Và có lẽ, chính khoảnh khắc ta ôm lấy mình trong mỏi mệt, tự chạm vào vết đau mà không sợ hãi, là lúc ta đã bắt đầu yêu mình đúng nghĩa. Tình yêu đó, không ồn ào nhưng sâu lắng. Không phô trương nhưng đủ làm cả thế giới trong ta trở nên ấm áp.
