Nhịp Đập Trái Tim

Vườn nhãn và những mùa phước lành

MCS- Giữa mùa nhãn ngọt, hương quê trỗi dậy không chỉ từ trái cây trĩu cành, mà từ những ân tình lặng lẽ đã bồi đắp nên ký ức và lòng biết ơn theo năm tháng.

Tôi từng nghĩ, quả nhãn đơn thuần chỉ là một loại trái cây. Nhưng càng lớn lên, càng rời xa đất quê, tôi càng nhận ra mỗi trái nhãn ngọt là một đoạn ký ức được kết tinh từ thời gian, từ công phu và cả tình người.

Vườn nhãn của gia đình nằm bên một con rạch nhỏ, nơi những mùa mưa ngập tới đầu gối, mùa nắng thì đất nứt nẻ đến lạ. Vậy mà giữa những khắc nghiệt ấy, ông tôi vẫn cặm cụi tỉa cành, nội vẫn lặng thầm nấu nước ấm tưới từng gốc cây. Ngày đó, tôi chẳng hiểu vì sao ông bà chăm chút từng chùm hoa nhỏ như giữ một báu vật. Chỉ đến khi trái nhãn đầu mùa chạm vào đầu lưỡi ngọt dịu, trong veo, tôi mới thấy mình đang nếm vị của cả một đời kiên nhẫn.

Trái nhãn không gấp gáp. Cũng như tình thân không ồn ào. Mỗi lần trở về quê, đứng giữa vườn nhãn đang mùa sai quả, tôi nghe thấy một nhịp đập rất riêng trong lòng mình. Đó không phải tiếng reo vui, mà là sự rưng rưng của một người con chợt hiểu những gì ngọt ngào nhất thường đến từ những điều được âm thầm gìn giữ lâu nhất.

Vườn nhãn quê hương không chỉ kết trái ngọt mà còn lưu giữ những ký ức tuổi thơ, lòng biết ơn và những phước lành được vun trồng qua năm tháng.
Vườn nhãn quê hương không chỉ kết trái ngọt mà còn lưu giữ những ký ức tuổi thơ, lòng biết ơn và những phước lành được vun trồng qua năm tháng.

Bởi vậy, vườn nhãn không chỉ đơn giản là nơi sinh ra quả ngọt. Nó là “ngôi đền” không mái, nơi ký ức lặng lẽ trú ngụ. Là nơi dạy tôi về lòng bền bỉ, về sự hy sinh không tên, về một thế hệ đã gieo trồng để con cháu hôm nay được nếm quả ngọt. Những trái nhãn, vì thế, không còn chỉ là quả, chúng là thông điệp của thời gian, là những phước lành sống động nhất mà tôi từng biết.

Đứng dưới tán cây, nhìn chùm nhãn đong đưa trong gió, tôi bỗng thấy tuổi thơ mình hiện về trong từng lát nắng. Mùi đất sau cơn mưa, tiếng cuốc chim kêu xa, bàn tay nhăn nheo của nội gỡ từng trái nhãn cho cháu… Tất cả, là những lát cắt của yêu thương được gói lại bằng hương vị ngọt ngào không thể trộn lẫn.

Và rồi, có lẽ đến một ngày, tôi cũng sẽ trồng cho con mình một cây nhãn, ở một góc nào đó của thành phố. Không chỉ để ăn quả, mà để kể cho con nghe về quê nhà nơi từng có những mùa nhãn không chỉ kết trái, mà còn kết nên lòng biết ơn, kết thành những mùa ân nghĩa chẳng bao giờ vơi.