Nhịp Đập Trái Tim

Xuân về, lòng người bỗng dịu dàng hơn một nhịp

MCS- Thành phố vừa thức giấc trong màn sương lơ đãng, ánh đèn cao tầng còn vương vấn thứ ánh sáng vàng dịu. Tôi bước ra phố khi những con đường còn ngái ngủ dưới những tán cây im lìm, để cảm nhận một Đà Lạt lặng lẽ, trong trẻo và yên bình đến lạ. Có lẽ, mùa xuân luôn đẹp nhất khi ta đón nhận nó bằng cả tâm hồn, bằng những cảm xúc dung dị mà sâu lắng, bằng khoảnh khắc nhẹ nhàng khi phố thị vẫn còn ngái ngủ.

Tôi đã từng tự hỏi: “Mùa xuân có thực sự đẹp đến thế, hay vì lòng người dành cho nó một thứ tình cảm đặc biệt?” Có lẽ đó là sự hòa quyện của cả hai mùa xuân đẹp vì nó đánh thức cảm xúc trong lòng người, và lòng người yêu nó vì sự mong manh, nhẹ nhàng như một giấc mơ chưa kịp tan.

Những buổi sáng sớm, khi những giọt sương còn đọng trên cành lá, tôi thích thả bước dọc theo những con đường vắng, hít đầy lồng ngực cái lạnh nhẹ của sớm xuân. Thành phố lúc này vẫn còn ngái ngủ, những ngọn đèn đường chưa tắt hẳn, lặng lẽ phản chiếu lên mặt đường ướt hơi sương. Người ta bảo, mùa xuân khiến tâm hồn ta trở nên mềm mại hơn, dễ cảm nhận những điều bé nhỏ, dễ hoài niệm về những ngày cũ đã xa.

Mùa xuân có phải là giấc mơ dịu dàng nhất?
Mùa xuân có phải là giấc mơ dịu dàng nhất?

Mùa xuân, dù là ở một nơi xa hay trên mảnh đất quen thuộc, vẫn luôn mang đến cảm giác của những khởi đầu. Nhưng lạ thay, trong cái khoảnh khắc chuyển giao ấy, lòng người lại thích ngược dòng, quay về với những điều xưa cũ. Có lẽ bởi mùa xuân, dù mang danh là mùa của những điều mới mẻ, vẫn không thể giấu đi hơi thở của ký ức, của những nỗi nhớ được gói ghém trong màu hoa, trong những cơn gió se lạnh mơn man trên làn da.

Tôi nhớ những lần chạy xe qua con phố nhỏ, nhìn thấy những hàng quán ven đường bắt đầu bày bán những nhành mai, cành đào. Nhớ cảm giác đứng dưới gốc cây hoa sữa khi những cánh hoa mong manh cuối cùng của mùa cũ khẽ rơi xuống lòng bàn tay. Nhớ cái chạm tay nhẹ của mẹ khi sửa lại tà áo mới cho tôi vào sáng mùng Một, như thể khoảnh khắc ấy chứa đựng cả một tình yêu vô hình mà tôi đã từng vô tình bỏ qua.

Mùa xuân không chỉ hiện diện trong những cánh hoa rực rỡ, trong tiếng pháo hoa rộn ràng đêm giao thừa, mà còn ở những khoảnh khắc rất đỗi bình thường: một tách trà nóng bên hiên nhà, một bản nhạc vang lên từ chiếc radio cũ, hay đơn giản là ánh mắt dịu dàng của một người lạ thoáng nhìn qua trên phố.

Có lẽ, điều đẹp nhất của mùa xuân không nằm ở những điều hào nhoáng mà ở cách chúng ta đón nhận nó. Đôi khi, chỉ cần dừng lại một chút giữa nhịp sống vội vã, để thấy sương sớm vương trên mái nhà, để hít hà cái lạnh dịu dàng của gió xuân, để lắng nghe nhịp tim mình chậm lại trong khoảnh khắc. Vì rốt cuộc, xuân đẹp nhất là khi lòng ta cũng trở nên dịu dàng với chính mình.