Trời phương Nam vẫn vậy. Nắng có thể rực rỡ như một trận cười giòn tan, rồi bỗng đâu đó, mây kéo về xám xịt, gió nổi lên ào ạt và mưa trút xuống. Không có một quy luật nào rõ ràng, như tính khí một đứa trẻ, hồn nhiên nhưng thất thường, nóng nảy mà cũng rất đỗi dịu dàng. Đất này từ lâu đã quen với những điều bất chợt, nhưng mỗi lần mưa đến sau một buổi nắng chang chang, tôi vẫn cứ thấy lòng mình chùng lại.
Tôi sinh ra ở một miền quê nhỏ, nơi con đường đất đỏ lầy lội mỗi khi trời mưa và bụi mù mỗi độ nắng lên. Cơn mưa giữa buổi trưa hè thường đến không lời báo trước, bất ngờ như một cái chớp mắt giữa cuộc sống thường nhật. Những đứa trẻ con ngày ấy vẫn vô tư nghịch nước sau cơn mưa rào, không màng áo ướt hay bùn bám đầy chân. Mỗi lần trời đổ mưa, lòng tôi lại chộn rộn, như có ai đó mở toang cánh cửa ký ức, dẫn mình trở về.

Có những mùa mưa đi qua để lại trong tôi mùi ngai ngái của đất ướt, mùi cỏ non bị vò nhàu dưới bàn chân trần. Có những buổi trưa nắng, gió nóng hầm hập, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá mà không làm dịu được lòng người. Ấy vậy mà phương Nam vẫn cứ sống hiền lành, giản dị trong từng nhịp nắng, tiếng mưa. Không cần quá rõ ràng hay trọn vẹn, nơi đây vẫn bao dung cho những đứa con đi xa, một ngày trở lại tìm thấy mình trong từng hạt mưa, tia nắng.
Tôi đã rời xa nơi ấy nhiều năm. Giữa thành phố đông đúc, mùa nào ra mùa ấy, thời tiết rạch ròi và chỉ báo trước qua vài dòng dự báo, tôi bỗng thấy nhớ cái sự bất chợt của quê nhà. Nhớ cái cảm giác phải co người chạy mưa dưới mái hiên, chờ mưa tạnh để tiếp tục hành trình. Nhớ tiếng mưa gõ lộp độp trên mái tôn cũ, những vũng nước đọng lại nơi đầu ngõ, phản chiếu bầu trời chập chờn sáng tối. Mỗi lần như thế, tôi lại thấy mình nhỏ bé, thấy cuộc đời này có những thứ giản đơn mà chẳng nơi nào thay thế được.
Mưa phương Nam không dài, nhưng đủ để người ta lắng lại. Nắng phương Nam có gay gắt đấy, nhưng cũng đủ để sưởi ấm những ký ức cũ kỹ nhất. Giữa hai vùng thời tiết chao đảo ấy, tôi nhận ra rằng chính cái “không ổn định” lại khiến lòng người biết ơn sự tĩnh tại. Bởi nhờ mưa nắng đi qua không báo trước, tôi học cách đón nhận mọi thứ nhẹ nhàng hơn, như thể đời này vốn dĩ đã là một cơn mưa nắng bất chợt.
Có lẽ vì thế mà tôi luôn yêu miền đất này không phải vì nó trọn vẹn, mà vì nó thật thà. Như một người bạn không hứa hẹn, không phô trương, chỉ lặng lẽ đi cùng ta qua từng ngày mưa, từng ngày nắng, từng ngày không tên nhưng in hằn trong ký ức.
