Có những cơn mưa đến chẳng vì một lý do nào cả như người bạn cũ bỗng quay về sau bao ngày vắng mặt, chẳng báo trước, chẳng cần lời chào. Chúng tôi đang ngồi trong lớp, những ánh mắt dõi theo bảng, theo lời giảng, theo từng con chữ đang gõ nhịp cuối cùng của năm học. Và rồi mưa tới. Mưa gõ lên mái tôn, mưa đan kín khung cửa, mưa lấp lánh trên những hàng cây rì rào ngoài sân trường, kéo theo cả những xao động trong lòng.
Tôi khẽ dừng lời. Trong giây phút đó, tiếng giảng bài nhường chỗ cho âm thanh của mùa. Mùa Hạ không ồn ào như ngày khai trường, không sôi nổi như những giờ chơi reo cười, mà lặng lẽ, sâu thẳm, buốt vào tim bởi một điều duy nhất: chia xa.
Đây là năm học cuối cùng của các em với mái trường này, cũng là những tháng ngày sau cuối chúng tôi còn được gặp nhau trong tư cách thầy – trò. Những gương mặt thân quen, những cái tên đã thành tiếng gọi thân thương, những tiếng cười từng vang lên mỗi buổi sáng sớm khi lớp còn chưa đông đủ… Tất cả đang dần đếm ngược.

Tôi nhìn những cô cậu học trò đang cắm cúi bên tập vở. Nhiều em vẫn còn vô tư, vẫn nghĩ rằng thời gian phía trước còn dài, còn đủ cho vài buổi học nữa, vài lần gặp lại, vài câu chuyện dở dang chưa kể hết. Nhưng không. Thời gian, như cơn mưa mùa Hạ, ào đến rồi vội đi. Cơn mưa ấy chẳng thể giữ lại, cũng như tôi chẳng thể giữ các em ở lại lâu hơn trong khuôn viên thân thuộc này.
Có một điều mà mỗi người thầy đều thầm hiểu: yêu thương trong nghề này không phải để giữ, mà để nâng bước. Dẫu lòng có chùng lại, dẫu ánh mắt có rưng rưng, tôi vẫn phải mỉm cười, vẫn phải bước tiếp, vẫn phải để các em bay đi trên con đường của chính mình.
Mùa Hạ, có lẽ vì vậy, luôn đậm đặc cảm xúc. Là mùa của hoa phượng rực rỡ nhưng không tránh khỏi buốt lòng. Là mùa của những tiếng ve rộn ràng nhưng cũng mang theo âm vang chia biệt. Là mùa khiến những trái tim từng lạnh lùng cũng phải thổn thức, từng khoảng lặng bỗng trở nên ngân vang một cách dịu dàng.
Tôi yêu những cơn mưa tháng Sáu không chỉ bởi cái mát lành của chúng, mà bởi chúng luôn đánh thức một nỗi nhớ, một niềm thương. Chúng khiến ta sống chậm lại, cảm rõ từng nhịp đập của trái tim mình giữa nhịp sống đang vội vã. Giống như lúc này đây, tôi đang ngồi trong lớp học, lặng lẽ nhìn mưa, và bất giác mỉm cười với chính mình vì đã được làm người thầy giữa một mùa Hạ đầy rung động.
