Nhịp Đập Trái Tim

Mình của sau này có còn nhớ người của những ngày cũ?

MCS- Tuổi trẻ sống hết mình, dấn thân và ngập tràn hoài bão. Nhưng lắm lúc, giữa cuộc sống đủ đầy ấy, lại trỗi dậy một cảm giác chơi vơi khó gọi thành tên.

Có những buổi chiều thật đẹp, nắng dịu và gió mát lành, nhưng lòng người lại lặng im một cách lạ kỳ. Không phải vì bận rộn, cũng chẳng vì điều gì quá lớn lao mà chỉ đơn giản là một nỗi chênh vênh không tên đang len lỏi đâu đó trong tâm trí.

Người trẻ ngày nay thường bước ra đời với một dáng vẻ thật kiêu hãnh, đầy cá tính. Họ độc lập, họ mạnh mẽ, họ dường như có thể xoay chuyển cả thế giới nếu muốn. Nhưng ít ai biết, đằng sau những dáng vẻ rắn rỏi đó lại là một tâm hồn dễ tổn thương đến nao lòng. Là những đêm dài không thể ngủ, là cảm giác mông lung giữa bao lựa chọn, là tiếng thở dài bất chợt giữa những ngày tưởng chừng trọn vẹn.

Chúng ta lớn lên trong thời đại mà mọi cánh cửa đều rộng mở. Mạng xã hội giúp kết nối cả thế giới chỉ trong vài cú chạm. Nhưng chính sự “mở rộng vô biên” ấy khiến người trẻ sợ bỏ lỡ. FOMO (Fear of Missing Out) không chỉ là một thuật ngữ thời thượng, mà đã trở thành trạng thái thường trực: sợ tụt lại, sợ không theo kịp bạn bè, sợ mình đang sống uổng phí tuổi trẻ.

Thế là chúng ta lao vào học thêm, làm thêm, kiếm thật nhiều trải nghiệm, tích lũy thật nhiều mối quan hệ… để rồi có một ngày nhìn lại, thấy mình rã rời và trống rỗng. Những thành tựu ấy dường như không lấp đầy được khoảng trống trong lòng nơi ta từng hy vọng tìm thấy “chính mình”.

 dù độc lập, cá tính, “đa nhiệm” và đầy tham vọng – vẫn thường cảm thấy trống trải trong chính thế giới sôi động mà họ đang sống.
Dù độc lập, cá tính, “đa nhiệm” và đầy tham vọng vẫn thường cảm thấy trống trải trong chính thế giới sôi động mà họ đang sống.

Người trẻ hôm nay quá giỏi che giấu. Họ biết cách tỏ ra ổn dù đang vỡ vụn bên trong. Họ biết dùng những tấm ảnh rực rỡ để khỏa lấp những ngày u ám. Họ biết chia sẻ điều vui nhưng lặng lẽ giấu nỗi buồn. Trong một thế giới mà ai cũng gấp gáp sống nhanh, người ta dần quên mất cách lắng nghe nhau và chính mình.

Đôi khi, chúng ta chẳng thiếu thốn gì: bạn bè, công việc, học vấn, cả những mối quan hệ tưởng như thân thiết. Nhưng giữa tất cả những điều ấy, trái tim ta lại thấy… trống. Như thể đang đứng giữa đám đông mà vẫn lạc lõng. Như thể có mọi thứ nhưng không thực sự gì cho riêng mình.

Đến một độ tuổi nào đó, người ta không còn mơ mộng quá nhiều về những thành công rực rỡ hay các mục tiêu “phải đạt bằng mọi giá”. Thứ người ta bắt đầu đi tìm là một cảm giác an yên, một ai đó có thể ngồi bên và thật lòng lắng nghe, không phán xét, không so sánh.

Thật ra, điều mà ai trong chúng ta cũng mong muốn cuối cùng không phải là danh vọng, tiền tài, hay sự ngưỡng mộ. Mà là cảm giác được hiểu,  hiểu mình là ai, mình thực sự muốn gì, và có ai đó chấp nhận con người thật ấy của mình.

Có thể là tình yêu, có thể là một tình bạn sâu sắc, hoặc một vòng tay của người thân điều mà trái tim người trẻ hướng đến vẫn là sự yêu thương. Không rực rỡ như pháo hoa, chỉ cần âm thầm như một bờ vai đúng lúc. Để biết rằng giữa những ngổn ngang cuộc sống, vẫn còn có ai đó bên mình, đủ khiến ta cảm thấy không lẻ loi nữa.

Hạnh phúc thật ra không ở đâu xa. Nó hiện diện trong những điều rất đỗi nhỏ bé: một cuộc trò chuyện thấu cảm, một buổi chiều thảnh thơi, một lần dám đối diện và chấp nhận bản thân mình, cả những khuyết điểm và mong manh.