Không phải ai cũng có một bà mẹ quê. Nhưng ai từng có, từng lớn lên trong thứ tình yêu không lời mà sâu thẳm đó, sẽ chẳng bao giờ quên được. Bởi bà mẹ quê như mạ tôi, má bạn không nói “yêu con” bằng lời. Họ thương bằng đôi chân trần sớm chiều trên đồng, bằng những bữa cơm chan mồ hôi và thói quen nhường phần ngon cho con.
Mạ tôi là một người đàn bà nhỏ thó, gầy guộc, da dẻ sạm nắng, bàn tay xù xì, thô ráp như thể đã dùng cả thanh xuân để cày xới đất đai, vo gạo, nhóm lửa. Bà ít cười, càng ít nói. Nhưng trong ánh mắt luôn có thứ gì đó như thể đang ôm lấy cả nhà. Một ánh nhìn bao dung, nhẫn nại và biết nhịn nhục.
Những người phụ nữ như mạ, lớn lên trong thời buổi cơ cực, thời mà hạt gạo cũng phải cân đo, manh áo vá đến ba lần vẫn chưa nỡ bỏ. Họ không biết thế nào là “làm đẹp” cho bản thân, vì mọi cái đẹp, mọi cái tốt nhất đều dành cho con cái. Đến lượt mình, thường chỉ là những bộ đồ sờn vai, chiếc nón mê rách và đôi dép mòn gót.
Tôi nhớ những sáng mùa đông, khi trời còn tối thui, mạ đã lụi cụi nhóm bếp, nấu sẵn nồi cháo trắng cho cả nhà. Bữa sáng đơn sơ, nhưng với tôi khi ấy, đó là hơi ấm duy nhất xua đi cái lạnh đến tận tim. Mạ chưa từng ngồi xuống ăn cùng, lúc nào cũng chờ cả nhà ăn xong mới lặng lẽ và vội vàng lùa vài muỗng cuối.

Khi tôi lớn lên, vào đại học rồi đi làm xa, những cuộc điện thoại giữa tôi và mạ thường xoay quanh vài câu quen thuộc: “Con ăn gì chưa?”, “Có mệt không?”, “Có tiền không thì mạ gửi thêm.” Chỉ vậy thôi. Không hỏi đến chuyện tình cảm, không nhắc đến nỗi nhớ, không lấn vào đời riêng. Mạ thương theo cách của người quê lặng lẽ, chân chất và đầy tiết chế.
Và tôi tin, bạn cũng từng có một bà mẹ như thế. Một người không biết triết lý sống, nhưng luôn sống tử tế. Một người chẳng cần học cách cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, vì từ đầu họ đã chọn hy sinh một bên mà không oán thán. Một người mà mỗi khi ta vấp ngã, dù chẳng thể giúp ta đứng dậy, vẫn luôn là nơi duy nhất khiến ta muốn quay về.
Họ chính là người đã lặng lẽ cõng những lo toan của cả nhà trên vai mà không một lần kể công. Những bà mẹ quê ấy, không cần hào quang. Họ là gốc rễ âm thầm giúp chúng ta có đủ dinh dưỡng tinh thần để lớn lên làm người.
Có thể bạn đang sống giữa phố thị phồn hoa, đã quen với ánh đèn led, điện thoại thông minh, cà phê đậm đặc mỗi sáng. Nhưng xin đừng quên, nơi quê nhà, vẫn còn một người phụ nữ mỗi lần nghe tiếng bạn qua điện thoại là ánh mắt sáng lên như trẻ nhỏ. Vẫn là người giữ lại từng chiếc áo cũ của bạn như báu vật, chắt chiu từng đồng gửi lên dù bạn đã tự lập từ lâu.
Những bà mẹ nhà quê không biết cách sống cho mình. Họ sống trọn đời cho người khác. Cũng không đòi hỏi một ngày được “vinh danh” là người hùng, càng không cần ai tri ân. Nhưng nếu một ngày, bạn chợt thấy mình quá mệt, chới với giữa thành phố này, hãy thử nghĩ đến mùi khói bếp chiều quê, đến bàn tay gầy gò của má ngày xưa từng gắp cho bạn miếng trứng duy nhất còn lại trong mâm cơm nghèo.
Rồi bạn sẽ hiểu, không cần gì nhiều, chỉ cần được yêu theo cách của một người mẹ nhà quê, đời đã dịu dàng biết bao.
